Tôi bị đau răng suốt một tuần, cuối cùng quyết định đi gặp nha sĩ.
Ai ngờ lại đặt đúng lịch của bạn trai cũ.
Anh ấy nhìn tôi bằng gương mặt lạnh tanh như chơi poker rồi nói: “Há miệng ra.”
“Không cứu được nữa, phải điều trị tủy, cuối cùng phải bọc răng sứ, mỗi cái 3.500 tệ.”
Nghe vậy, tôi sững người.
Nửa tháng lương của tôi chứ ít gì, trời ơi!
Cái miệng mà tôi từng hôn sao có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy?
Tôi run run hỏi: “Có giảm giá được không?”
Anh ấy nhướng mày: “Được thôi, người nhà miễn phí.”
1
Sau khi thử dùng cả ibuprofen và metronidazole mà vẫn không dứt nổi cơn đau răng.
Cuối cùng tôi đành nuốt nước mắt đặt lịch khám.
Chọn đúng bệnh viện nha khoa gần nhà có bảo hiểm.
Khi bạn thân biết chuyện, để khen ngợi sự dũng cảm của tôi, cô ấy đã đặt cho tôi một anh người mẫu để đi cùng.
“Cưng ơi, ngày mai để Tiểu Trạch đi với cậu, nếu đau quá thì sờ cơ bụng 8 múi của cậu ấy nhé.”
Ngày hôm sau, tôi tự động viên bản thân rồi bước ra khỏi nhà.
Không nói gì khác, có người đi cùng đúng là cảm giác khác hẳn.
Anh chàng người mẫu không chỉ đẹp trai mà còn ngọt ngào hết cỡ, dỗ dành tôi suốt đường đi làm tôi quên mất cả nỗi sợ.
Cho đến khi cô y tá gọi tên tôi:
“Trần Tú Hòa.”
Tim tôi bỗng nhiên đập thình thịch.
Tôi cứng đờ người bước vào phòng khám.
Nhưng ngay khi nhìn thấy bác sĩ, tôi quay đầu bỏ chạy.
Ai mà muốn gặp bạn trai cũ trong lúc yếu đuối nhất chứ!
Kết quả là đang chạy giữa chừng thì tôi bị cả anh chàng người mẫu và cô y tá chặn lại.
“Chị ơi, chỉ còn một bước nữa thôi.”
“Chạy gì mà chạy thế!”
Tôi bị giữ lại từ cả hai phía, đành bị kéo về phòng khám.
Khi ấy, anh ấy – Kỷ Thanh Dư – đang ngồi trên ghế xoay, từ tốn chỉnh lại đôi găng tay.
Khẩu trang che mất nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt và lông mày vẫn lạnh lùng như ngày nào.
Nghe thấy tiếng động, anh ấy khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên.
“Sao thế?”
Khi ánh mắt chạm vào tôi, anh ấy có vẻ hơi ngạc nhiên.
Lại hỏi: “Sao vậy?”
Anh chàng người mẫu vỗ nhẹ vào mu bàn tay mình: “Chị ơi, không sao đâu.”
Kỷ Thanh Dư nheo mắt lại, dấu hiệu rõ ràng của việc anh không vui.
Ánh mắt anh lướt qua đôi tay tôi và anh chàng người mẫu đang nắm lấy nhau.
“Người nhà ra ngoài chờ.”
Tôi đầu óc hỗn loạn, chẳng để ý đến cách xưng hô của anh ấy.
Tôi run rẩy bước đến nằm xuống.
“Răng dưới bên trái đau.”
“Há miệng ra.”
Dụng cụ lạnh lẽo vô tình chạm vào má, làm tôi lạnh run.
“Đừng có nhúc nhích.”
Toii vô thức nắm lấy vạt áo blouse trắng của anh ấy.
“Đau không?”
Tôi phát ra một tiếng rên rỉ không rõ nghĩa.
“Bị sâu rồi, đi chụp phim xem sao.”
Kỷ Thanh Dư đứng dậy.
Bàn tay tôi theo đó mà trống rỗng.
Cô y tá bước đến: “Đi theo tôi.”
Một lát sau.
Tôi quay lại phòng khám.
Kỷ Thanh Dư nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình, không ngừng nhíu mày.
“Bị sâu nặng rồi, chỗ này trống rỗng hết, đã nhiễm vào tủy rồi, cần phải điều trị tủy.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrời sụp mất rồi.
Trước khi đến đây tôi đã nghiên cứu kỹ, ai cũng nói điều trị tủy đau khủng khiếp.
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Kỷ Thanh Dư vẫn đang giải thích về quá trình điều trị tủy, chỉ có câu cuối cùng là kéo tôi trở lại.
“Răng dưới số 6, tốt nhất nên bọc răng sứ, nếu không sau này ăn uống dễ bị nứt, mà nứt rồi thì chỉ có cách nhổ rồi cấy ghép lại.”
Tôi: “!”
Chẳng kịp than vãn.
Tôi vội vàng hỏi giá răng sứ và liệu có được bảo hiểm chi trả không.
“Nên làm loại 3.500 tệ, hiệu quả tốt nhất, nhưng vật liệu nhập khẩu thì không được bảo hiểm chi trả.”
Nghe vậy, tôi sững người.
Nửa tháng lương của tôi đó, trời ạ.
Cái miệng mà tôi từng say đắm hôn sao lại có thể nói ra những lời lạnh lùng như thế.
Tôi run rẩy hỏi: “Có được giảm giá được không?”
Kỷ Thanh Dư nhướng mày: “Được thôi, người nhà miễn phí.”
2
Kỷ Thanh Dư học trên mình một khóa.
Anh ấy nổi tiếng là “bông hoa cao vời” của khoa nha.
Lúc tôi mới nhập học, chỉ cần nhìn một lần là tôi đã nhận ra anh ấy giữa đám đông.
Anh ấy cầm biển hiệu của khoa, lạnh lùng không thèm để ý đến ai.
Chính cái dáng vẻ kiêu ngạo đó đã làm tôi say mê đến hồn xiêu phách lạc.
Tôi nghe ngóng khắp nơi.
Kết quả nhận được chỉ là lời khuyên bỏ cuộc đi cho khỏe.
Kỷ Thanh Dư, chỉ với một bức ảnh chụp trong buổi huấn luyện quân sự đã khiến anh ấy xuất hiện 8 lần trên bức tường của trường chỉ trong 3 ngày.
Người đến xem anh ấy ngoài đời thì không đếm xuể.
Người theo đuổi anh ấy không đến trăm thì cũng phải năm chục.
Nhưng chẳng ai thành công.
Nhưng tôi thì không tin vào mấy chuyện đó.
Kỷ Thanh Dư, chỉ cần nghe tên là đã biết đầy nhiệt huyết, tôi cố gắng theo đuổi anh ấy suốt một năm trời.
Cuối cùng, khi vào đầu năm hai, tôi đã khiến anh ấy chú ý.
Lúc đó, sau khi theo đuổi mãi mà chẳng được gì, tôi buồn quá nên rủ bạn thân đi bơi.
Tôi vô thức gửi cho anh ấy bức ảnh mặc đồ bơi, rồi mới nhận ra có gì đó không ổn.
Nhưng đã quá muộn để thu hồi.
Kỷ Thanh Dư: 【Tôi thấy rồi.】
【Lần sau đừng gửi nữa.】
【……】
【Tôi không khuyến khích con gái đi bơi với con trai một mình.】
【Tôi không có ý gì khác, chỉ nhắc nhở thôi.】
Đây là lần đầu tiên anh ấy nhắn cho tôi nhiều chữ như vậy.
Tôi nhìn sang cô bạn thân cao 1m78, vì nóng quá nên tự cắt tóc ngắn, kiểu ăn mặc yêu thích từ trước đến giờ là các loại đồ oversize theo phong cách trung tính.
Cười không ngậm được miệng.
Sau đó, nhờ sự hỗ trợ nhiệt tình từ bạn thân, tôi cuối cùng đã “thu phục” được Kỷ Thanh Dư.
Khi xác nhận mối quan hệ, đúng như tôi dự đoán, Kỷ Thanh Dư thực sự rất nóng bỏng.
Ngoại trừ việc ít nói, anh ấy không có chút khuyết điểm nào.
Nhưng cũng vì cái tính ít nói đó, tụi tôi đã cãi nhau không ít lần.
Anh ấy là kiểu người kiệm lời đến mức dù có đá ba phát cũng không thèm nói.
Phần lớn thời gian, anh ấy chỉ âm thầm làm lành, rồi lặng lẽ quyến rũ tôi.
Và tôi thì không thể không nguôi giận.
Cứ thế, mọi mâu thuẫn của chúng tôi bị xí xóa qua loa.
3
Cho đến khi tôi tốt nghiệp.
Lúc đó, anh ấy đang chuẩn bị thi chứng chỉ ở bệnh viện nha khoa, bận đến mức chẳng còn thời gian thở.
Còn tôi thì bị sếp ở chỗ thực tập gây khó dễ.
Về đến nhà, nhìn căn phòng trống trải, chưa bao giờ tôi thấy mệt mỏi như lúc này.
Cơ thể đã kiệt sức, tâm trạng cũng chẳng khá hơn chút nào.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.