Những mâu thuẫn tích tụ từ trước đến nay như được châm ngòi.
Tôi khao khát được cãi nhau một trận cho hả giận. Nhưng Kỷ Thanh Dư không thèm để ý đến tôi.
Anh ấy nhẹ nhàng đặt bữa khuya trước mặt mình.
“Tú Hòa, đợi em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện.”
Bình tĩnh lại rồi thì còn nói gì nữa chứ, tôi ghét cái nhát cái thái độ đó của anh ấy.
Lúc nào cũng điềm tĩnh, không bao giờ bị xáo trộn.
Đôi khi tôi tự hỏi, liệu anh ấy có thật sự thích tôi không? Hay chỉ vì không chịu nổi sự quấy rầy của tôi mà chấp nhận mối quan hệ này.
Nhưng khi ở trên giường, anh ấy lại thể hiện không chỉ có vậy, tôi vô số lần bối rối, vô số lần tự nhủ sẽ cố gắng thêm một chút.
Cuối cùng, đến hôm nay, tôi nghĩ là thôi đủ rồi.
Kỷ Thanh Dư tắm xong bước ra, giúp tôi mở túi đồ ăn.
Tôi quay mặt đi, nói:
“Kỷ Thanh Dư, chúng ta chia tay đi.”
Tay anh ấy khựng lại. Anh ấy nói: “Được.”
Cái quái gì! Tôi tức điên lên.
Tại sao anh ấy không ôm chặt lấy tôi, hôn tôi, và nói rằng cả đời này cũng không chia tay, tuyệt đối không chia tay?
Tất cả những cảm xúc không thể kiềm chế biến thành những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào cơ thể tôi.
Tôi cắn răng chịu đựng.
Mối quan hệ này coi như kết thúc.
Căn nhà thuê chung là do chúng tôi cùng nhau tìm, anh ấy để lại cho tôi.
Hợp đồng thuê lúc đó là ba năm, khi chia tay còn lại hai năm rưỡi.
Trong nhà thường xuyên có dấu vết của anh ấy đột ngột xuất hiện.
Thấm sâu vào từng khía cạnh trong cuộc sống của tôi.
Không thể tránh được.
Tim tôi đau nhói.
Lúc đó anh ấy nói: “Người nhà thì miễn phí.”
Coi như tôi tự đa tình đi, tôi dù sao cũng đã bắt đầu nghĩ ngợi nhiều.
“Bác sĩ Kỷ, anh có ý giống như tôi nghĩ không?”
“Không biết em nghĩ gì, định bắt đầu điều trị ngay bây giờ không?”
Tôi bĩu môi, ngoan ngoãn bước qua nằm xuống.
4
“Há miệng ra.”
“Đau lắm không?”
Tôi không nói rõ ràng được, chỉ ậm ừ đáp lại.
Anh chàng người mẫu ở bên ngoài đã đợi từ lâu, thừa cơ xông vào, quỳ xuống bên cạnh tôi.
“Chị đừng sợ, em ở đây với chị.”
Kỷ Thanh Dư mặt tối sầm lại.
Anh ấy nhẹ nhàng dùng dụng cụ chọc vào chiếc răng sâu của tôi.
“Á!”
Ngay lập tức tôi đau đến mức nước mắt chảy ra.
Tôi nhìn anh ấy với ánh mắt đầy oán trách.
Anh ấy lạnh lùng lảng tránh ánh mắt tôi: “Xem ra không đau lắm, không cần tiêm thuốc tê rồi.”
Anh đúng là nói dối mà không chớp mắt!
Tôi muốn kiện anh ấy!
Trong lòng tôi đã âm thầm chửi thề khắp cơ thể anh ấy.
Nhưng ngoài mặt thì vẫn không dám nói gì.
Sợ anh ấy thật sự không cho tôi tiêm thuốc tê.
“Bác sĩ, tiêm cho tôi một mũi đi.”
Kỷ Thanh Dư nhìn tôi từ trên cao, tóc mái của anh ấy che đi một phần lông mày, đôi mắt đen lạnh lẽo.
Anh ấy gọi y tá đến.
“Đưa người không liên quan ra ngoài.”
Anh chàng người mẫu bước đi mà cứ ngoái đầu lại, Kỷ Thanh Dư hừ lạnh một tiếng.
Cuối cùng tôi cũng được tiêm thuốc tê.
Mà tiêm tận hai mũi! Rồi nửa bên mặt của tôi dần dần tê liệt.
Âm thanh rít lên trong miệng tôi, tôi chỉ có thể thả lỏng và đờ đẫn nằm đó.
Kỷ Thanh Dư bất ngờ lên tiếng:
“Bạn trai em trông chẳng ra sao.”
Tôi: “?”
Anh ta không phải bạn trai tôi.
Đáng tiếc là lưỡi tôi cũng bị tê mất rồi.
“Đừng có nhúc nhích.”
Được thôi, tôi hiểu rồi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetAnh ấy cố tình bắt nạt tôi khi tôi không nói được.
“Nếu đến sớm hơn hai tháng thì không cần điều trị tủy.”
“Hắn không quan tâm em.”
“Gọi em là chị, lại tình chị em?”
“Chia tay mới một năm mà em thay đổi khẩu vị nhanh thế.”
“Ở với hắn bao lâu rồi?”
Tôi vẫn không thể nói được, nghe một hồi, đầu óc tôi cũng bắt đầu tê liệt theo.
5
Không biết bao lâu sau, anh ấy ngẩng đầu, vặn vẹo cổ một chút.
“Xong rồi, một tuần nữa quay lại.”
“Nhớ đừng dùng bên này để ăn.”
“Sau khi hết thuốc tê, nếu răng hơi đau là chuyện bình thường.”
“Cố gắng chịu đựng, không chịu nổi thì nói với anh.”
Vừa nói, anh ấy vừa đưa mã QR từ điện thoại ra.
Lúc chia tay, tôi đã chặn và xóa hết mọi cách liên lạc với anh ấy, tôi lấy điện thoại ra để quét mã.
Trông như là tài khoản công việc.
Ảnh đại diện là một con mèo nhỏ đeo khẩu trang mặc áo xanh.
Trang cá nhân toàn là những hình ảnh liên quan đến răng, tôi nghĩ một chút, rồi nói chuyện quan trọng nhất trước.
”Anh ta không phải bạn trai tôi.”
”Ai quan tâm.”
Không quan tâm mà sao vừa nãy nói nhiều thế? Kỷ Thanh Dư ngoài mặt lạnh lùng, nhưng chắc trong lòng cười thầm rồi.
Tôi tiếp tục nhắn qua WeChat hỏi anh ấy:
【Lần này hết bao nhiêu tiền?】
【Cuối cùng tính một lần luôn.】
Tôi cũng chẳng biết cuối cùng có phải trả tiền không nữa.
Anh chàng người mẫu thấy mình tôi xong việc, mắt rưng rưng chạy tới.
“Chị ơi, có đau không? Muốn sờ cơ bụng em cho đỡ đau không?”
Kỷ Thanh Dư đứng bên cạnh cũng nghe thấy.
Anh ấy nói: “700, ra quầy lễ tân thanh toán.”
Tôi bật cười.
Tôi kéo khóe miệng, cười khúc khích, ngón tay gõ trên màn hình nhanh như chớp.
【Không phải anh nói cuối cùng tính một lần sao?】
【 Đổi ý rồi.】
Anh chàng người mẫu thắc mắc: “Bác sĩ, anh nói gì vậy?”
Kỷ Thanh Dư liếc nhìn cậu ta một cái rồi quay lưng bỏ đi.
Anh chàng người mẫu thì thầm: “Chị ơi, anh ta thật thô lỗ.”
Trên đường về nhà, anh chàng người mẫu là người lái xe, tôi ngồi ghế phụ, cảm nhận rõ thuốc tê dần dần mất tác dụng.
Tôi lại bắt đầu gõ tin nhắn.
【Bác sĩ Kỷ, tôi đau răng.】
【Đau nhẹ là bình thường.】
【Không phải anh nói nếu đau thì tìm anh sao? Tìm rồi mà vẫn đau này.】
Bên kia liên tục hiện dòng: 【Đang nhập…】
Cuối cùng chỉ có một câu:
【Nếu đau quá thì quay lại đây kiểm tra.】
Tôi nghĩ một chút rồi trả lời:
【Nghe nói bệnh viện anh có dịch vụ khám tại nhà.】
Kỷ Thanh Dư: 【Không có, nếu đau thì tự đến.】
Chậc.
Tôi bĩu môi.
Vẫn cái thái độ cứng nhắc y như hồi tôi mới theo đuổi anh ấy.
6
Về đến nhà, anh chàng người mẫu đề nghị đưa tôi lên lầu.
Đúng là làm việc có tâm.
Thế rồi vừa ra khỏi thang máy, cậu ta bị một đứa bé đi ngang qua đổ cả hộp sữa lên người.
Phụ huynh đứa bé vội chạy đến xin lỗi.
Anh chàng người mẫu: “Không sao không sao, em đi thay bộ đồ là được.”
Cả áo lẫn quần của cậu đều ướt sũng.
Nhìn thôi cũng thấy khó chịu.
Sau khoảng thời gian vừa qua, ấn tượng của tôi về cậu cũng khá tốt.
Vì thế tôi nói:
“Nhà chị có đồ, chắc em mặc vừa đấy, nếu không ngại thì thay luôn nhé?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.