Sau lưng anh ấy, một khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ thò ra, đẹp đến mức làm tôi khựng lại. Trong khoảnh khắc đó, chút hy vọng ngốc nghếch của tôi tan biến sạch.
Cô gái đó nói: “Là vì em đấy, em với bạn trai về nước, nên rủ anh ấy ra đây tụ tập.”
“À đúng rồi, bàn của bọn em ngay sau lưng các anh luôn nhé.”
Nói xong, từ phía bên kia, một cái đầu nữa thò ra. Một chàng trai tóc vàng, mắt xanh, nói tiếng Trung không chuẩn, bẽn lẽn chào mình: “Xin chào.”
Lượng thông tin quá lớn khiến đầu óc tôi như bị đứng hình: “À, chào cậu.”
Kỷ Thanh Dư lập tức đẩy cả hai người họ về phía sau: “Buổi tụ tập để sau.”
Rồi anh quay sang nhìn tôi: “Tú Hòa, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
Bạn thân và anh chàng người mẫu không biết đã biến đi từ lúc nào, Kỷ Thanh Dư khoanh tay lại, thong thả nhìn tôi.
“Muốn nói chuyện ở đây, hay đổi chỗ khác?”
Tôi nuốt nước bọt: “Để hôm khác được không?”
“Không được.” Kỷ Thanh Dư kéo lấy cổ tay tôi.
Nơi da thịt chạm nhau nóng rực đến khó tin.
Đến khi cả hai ra tới lề đường, chúng tôi mới nhận ra hôm nay không ai mang xe, Kỷ Thanh Dư thả tay tôi ra: “Anh gọi xe.”
Tôi không hỏi anh đi đâu.
13
Trong lúc chờ xe, tôi nhìn nghiêng về phía Kỷ Thanh Dư mấy lần, muốn nói nhưng lại thôi.
Dù tôi thường thích nói thẳng với anh ấy.
Nhưng những lời tôi vừa nói trong quán bar mà anh nghe thấy lại là chuyện khác, tôi hơi ngại ngùng.
Kỷ Thanh Dư đút hai tay vào túi, ánh mắt dõi ra xa.
Một lúc sau, anh nói: “Đang điều trị tủy mà dám ra ngoài uống rượu à?”
Tôi cúi đầu, giọng buồn buồn: “Em không uống rượu, em uống nước khoáng.”
“Đây là lần đầu tiên anh biết uống nước cũng có thể say.”
“Hả? Em đâu có say.”
Anh quay sang, ánh mắt rực lửa nhìn thẳng vào tôi: “Vậy, mấy lời em nói vừa rồi đều là thật lòng?”
Mặt tôi nóng bừng lên: “Đúng là thật lòng.”
Từng câu từng chữ đều là thật.
Vì đã bắt đầu nói thẳng, đã bộc lộ hết cảm xúc của tôi ra trước mặt anh ấy, tôi cũng chẳng còn gì để mất nữa.
Tôi thẳng thắn hỏi lại: “Thế còn anh? Tiểu Tuyết nói anh vì em mà từ chối bệnh viện hạng ba, có thật không?”
“Phải.” Kỷ Thanh Dư trả lời nhanh, nghiêm túc và chắc chắn.
Như sợ tôi chưa nghe rõ, anh ấy lại lặp lại lần nữa: “Phải, và mỗi ngày anh đều tưởng tượng em sẽ bước vào bệnh viện, vào phòng khám của anh.”
Lần đầu tiên, Kỷ Thanh Dư rõ ràng bày tỏ cảm xúc của bản thân với tôi.
Làm tôi không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết cuống cuồng lảng tránh ánh mắt anh ấy:
“Em biết rồi.”
“Ừ, biết rồi thì sao nữa?”
Còn sao nữa chứ, nói gì bây giờ?
Bảo rằng tôi vẫn thích anh ấy?
Hay cứ lao tới mà hôn?
Mà điều trị tủy xong có hôn được không nhỉ?
Kỷ Thanh Dư gõ nhẹ lên đầu tôi: “Nghĩ kỹ chưa?”
“Chưa.”
“Vậy thì về nhà trước đi, xe đến rồi.”
Cả hai chúng tôi ngồi cạnh nhau trên hàng ghế sau. Nhìn qua cửa sổ, khung cảnh bên ngoài ngày càng trở nên quen thuộc.
Tôi hỏi: “Về nhà em à?”
“Cũng là nhà anh.”
“Cũng là nhà anh” nghĩa là gì? Ngầm mặc định là chúng tôi tái hợp và ở chung lại à?
Anh chàng này tiến nhanh thật, tôi thấy tim đập loạn nhịp. Cho đến khi chúng tôi xuống xe, lên lầu.
Tôi mới hiểu rõ ý của câu “cũng là nhà anh.”
14
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi đứng trước cửa căn hộ từng thuê chung của hai đứa, Kỷ Thanh Dư thì đứng trước căn hộ đối diện: “Thế nào, em muốn vào cửa nào để nói chuyện đây?”
“Anh thuê căn hộ đối diện à?”
“Phải.”
“Thuê bao lâu rồi?”
“Ngày thứ hai sau khi chia tay, anh chuyển ra từ nhà.”
Tức là thuê được một năm rồi, và suốt một năm đó, tôi chưa từng gặp anh ấy. Không biết nên nói là xui xẻo hay là có ai đó cố tình tránh mặt.
Như thể đoán được thắc mắc trong đầu tôi.
Kỷ Thanh Dư nói: “Lúc đầu là cố ý tránh mặt, sau đó nhận ra lịch sinh hoạt của chúng ta khác nhau nhiều quá, nên cơ bản là không gặp.”
“Nếu không phải em phát hiện ra, thì anh định bao giờ mới nói với em?”
“Anh không biết, có lẽ anh sẽ vẫn chờ em bước vào bệnh viện đó, bước vào phòng khám của anh, rồi lại nói với anh rằng em thích anh, lúc đó anh mới lộ diện.”
Tôi sốc nặng.
Chuyện này khác gì đang mong đợi một vụ tình yêu đột kích đâu chứ!
“Nếu em không đến bệnh viện đó thì sao, anh định im lặng cả đời à?”
“Có thể đấy, hoặc có khi một ngày nào đó anh sẽ xông vào đám cưới của em mà cướp cô dâu.”
“…”
Kỷ Thanh Dư cười nhẹ, ánh mắt dán chặt vào tôi: “Vậy giờ em muốn vào cửa nào để nói chuyện tiếp đây?”
“Vào nhà em đi.”
Đã lâu rồi, chiếc ghế sofa trong phòng khách lại có hai người ngồi trên đó.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Kỷ Thanh Dư là người đầu tiên phá vỡ không khí yên tĩnh:
“Nếu em còn cảm thấy buồn vì anh, tại sao lại đề nghị chia tay?”
Thực ra tôi cũng không nhớ rõ lý do cụ thể là gì.
Hình như vốn dĩ chẳng có lý do nào rõ ràng.
Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống lúc đó, và không cảm nhận được tình cảm của Kỷ Thanh Dư dành cho tôi, nên mới đề nghị chia tay.
Nhưng chuyện này không thể nói ra, tôi lập tức phản công:
“Thế còn anh, rõ ràng anh thích em, tại sao lại đồng ý chia tay ngay lập tức?”
“Em đã đề nghị rồi, chẳng lẽ anh không đồng ý?”
“Em vừa đề nghị mà anh đồng ý ngay, thế thì anh có thật sự yêu em không?”
“Nói đến chuyện này,” Kỷ Thanh Dư nghiến răng, “Tú Hòa, rốt cuộc anh không yêu em ở điểm nào?”
“Ờ… kệ anh, dù sao em cũng không cảm nhận được.”
Tôi cứng đầu biện hộ, anh ấy bỗng thở dài:
“Xin lỗi, anh chưa bao giờ nhận ra, thì ra anh chưa từng mang lại cho em đủ cảm giác an toàn.”
“Đó là lỗi của anh.”
Lời nói đó khiến tôi càng thêm áy náy, cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Sao giờ lại biết nói chuyện thế này, sớm nói ngọt một chút thì đã chẳng chia tay rồi.”
“Bởi vì trong năm qua, anh đã đi gặp bác sĩ tâm lý vài lần.”
Tôi trợn tròn mắt.
“Chỉ vì em đề nghị chia tay mà anh bị sang chấn tâm lý à?”
“Cũng có chút ít đấy. Vậy em định bù đắp cho anh thế nào?”
Chưa kịp để tôi phản ứng, Kỷ Thanh Dư tiếp tục:
“Anh đùa thôi, thực ra anh đi vì vấn đề ít nói.”
“Có vẻ đã có hiệu quả đấy.”
Không chỉ có hiệu quả, mà còn hiệu quả vượt trội nữa là đằng khác.
Tôi sờ sờ mũi: “Vậy bây giờ hai đứa mình đã tái hợp rồi à?”
“Chưa.”
“Hả?”
“Anh vẫn đang giận. Có người hình như coi tình cảm là trò đùa, muốn chia tay thì chia, muốn tái hợp thì tái hợp.”
Nói xong câu đó, Kỷ Thanh Dư không quay đầu lại mà bước vào nhà anh ấy.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.