Tôi lập tức bật dậy, kéo áo khoác vào và lao ra ngoài.
【Tớ tới ngay!】
【Đi xa rồi, chỉ còn thấy khói xe thôi.】
Tiểu Mỹ còn gửi kèm một tấm ảnh, vì chụp vội nên hơi mờ.
Nhưng từ khe cửa sổ xe chưa kịp đóng hoàn toàn, tôi vẫn có thể thấy được niềm vui trên gương mặt Kỷ Thanh Dư.
Đôi mắt và hàng chân mày thường ngày sắc bén của anh ấy trông dịu dàng hơn hẳn. Nếu ảnh chụp rõ hơn, có lẽ tôi còn thấy cả nụ cười nhếch môi của anh ấy nữa.
Tôi đứng khựng lại, tay rời khỏi tay nắm cửa, dựa vào cánh cửa và ngồi xuống, tôi mở lại khung trò chuyện với Kỷ Thanh Dư.
Ngón tay gõ liên tục, rồi lại xóa đi, rồi lại viết.
Cuối cùng, thứ tôi gửi đi chỉ là ba chữ: 【Kỷ Thanh Dư?】
Nhưng tin nhắn gửi không thành công.
Hu hu.
Dấu chấm than đỏ càng nhìn càng chói mắt.
Nó khiến mắt tôi đau nhói.
10
Tôi quay sang nhắn cho cô bạn thân: 【Đi uống rượu không?】
Cô ấy trả lời ngay lập tức: 【Răng cậu còn uống được rượu à?】
Tất nhiên là không được.
Trong quá trình điều trị phải ăn uống thanh đạm, tôi buồn bã nhắn lại.
【Đừng quan tâm, cậu chỉ cần trả lời có đi không thôi.】
【Mình sắp hết tiền rồi, đây là lần cuối cùng mình ra ngoài với cậu đấy.】
Bạn thân: 【?】
Một lúc sau.
Chúng tôi đã ngồi ở quán bar, còn có cả anh chàng người mẫu bị kẹt dép ở nhà tôi trước đó.
Bạn thân gọi rượu hoa quả có độ cồn thấp.
Anh chàng người mẫu ngồi im lặng như phông nền, tôi ôm bình nước khoáng cao bằng nửa người, cắm ống hút và từ từ uống.
Hai người kia không hiểu gì nhưng vẫn tôn trọng tôi.
Bạn thân quan sát tôi một hồi rồi giật lấy ống hút ra khỏi miệng tôi.
“Cậu đừng uống nữa, uống nữa là cậu ngâm mình trong nước luôn đấy.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Mình sắp làm cái răng sứ 3.500 tệ rồi.”
“Hả? Chẳng phải cậu định ‘hạ’ Kỷ Thanh Dư để tiết kiệm tiền đó sao?”
Nói đến đây tôi buồn quá chừng, tôi tuôn một mạch hết ra.
Từ việc anh ấy coi tôi như không thấy, chặn tôi trên WeChat, đến chuyện anh ấy lên xe với người đẹp.
Cuối cùng tôi kết luận: “Chắc là Kỷ Thanh Dư sắp yêu đương rồi.”
Bạn thân nghe xong dần dần cau mày: “Vậy nên, cậu buồn vì Kỷ Thanh Dư có thể sắp yêu ai đó?”
Ờ thì…
Dù đúng là sự thật, nhưng nói ra thì cũng thấy ngượng.
Buồn vì bạn trai cũ sắp có bạn gái mới.
Nghe như thể tôi chưa quên được anh ấy vậy, tôi nghiến răng cố gắng phủ nhận:
“Làm gì có, mình quên anh ta từ lâu rồi, mình chỉ tiếc tiền thôi.”
Bạn thân lườm tôi: “Đừng có giả bộ nữa, mắt đỏ hết rồi kia.”
“Hu hu.”
Tôi không cầm được nữa mà òa khóc.
Bạn thân vỗ nhẹ đầu tôi: “Biết đâu họ chỉ là bạn bè thôi. Kỷ Thanh Dư yêu cậu đến phát điên, không dễ gì mà yêu người khác đâu.”
Anh chàng người mẫu cũng xen vào: “Em cũng nghĩ vậy, hôm đó ánh mắt bác sĩ Kỷ nhìn em cứ như muốn lột da em sống vậy.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ mơ hồ: “Anh ấy yêu mình sao?”
11
Kỷ Thanh Dư chưa bao giờ nói ba chữ đó với tôi.
Dù trong những lúc thân mật nhất, anh ấy cũng thích gọi cả tên đầy đủ của tôi hơn. Cách anh ấy đối xử với tôi, giống như một trách nhiệm, một nghĩa vụ.
Ai là bạn gái anh ấy, anh ấy cũng sẽ đối xử như vậy thôi, tôi không phải là ngoại lệ, không phải là duy nhất.
Trong chút ít tình cảm tôi nhận được từ anh ấy, có bao nhiêu là chân thành thật lòng? Trước ánh mắt gật gù đồng tình của bạn thân và anh chàng người mẫu, tôi càng cảm thấy rối bời.
Tôi lẩm bẩm: “Nhưng mình là người đề nghị chia tay, anh ấy đồng ý ngay mà không hề do dự.”
Bạn thân hừ một tiếng: “Ai biết được sau lưng đã khóc bao nhiêu lần.”
Câu nói đó bất giác khiến tôi bật cười.
Bạn thân xoay xoay ly rượu màu sắc sặc sỡ trên tay, bỗng nhiên khuôn mặt trở nên kỳ quặc.
“Hòa à, cậu không biết à? Kỷ Thanh Dư từng từ chối lời mời từ một bệnh viện hạng ba hàng đầu để đến làm ở bệnh viện nha khoa tư gần nhà cậu đấy.”
“Hả? Chuyện này là sao?”
Bạn thân sững sờ: “Trời ạ, cậu thật sự không biết à?”
“Ngay lúc hai người vừa chia tay đó.”
“Lúc đó trường học náo loạn hết cả lên, nghe nói thầy hướng dẫn của Kỷ Thanh Dư đã gửi tới tám tin nhắn thoại, mỗi cái dài 60 giây, để mắng anh ấy.”
“Cái này mà cậu cũng không biết luôn à!”
Tôi thật sự không biết, tôi cúi đầu có chút áy náy, tiếp tục hút nước từ bình 4,5L của mình.
Bạn thân thở dài thườn thượt: “Thật không biết cậu mỗi ngày làm cái gì nữa.”
“Lúc đó mình đã bảo, đời này anh ấy coi như xong rồi, đổ vào cái hố của cậu là không leo ra được.”
Tôi không đồng tình: “Không hẳn là vì mình đâu, biết đâu là vì bệnh viện tư trả lương cao thì sao?”
“Cậu bị ngốc à, Kỷ Thanh Dư đâu có thiếu tiền, bỏ bệnh viện hạng ba hàng đầu chỉ vì vài đồng lương cỏ à? Anh ta bị điên chắc?”
“Biết đâu anh ấy bị điên thật.”
“Thế thì cũng là do cậu chia tay làm anh ta bị điên.”
Trong đầu tôi bất chợt hiện ra hình ảnh bức ảnh đó. Nghẹn ngào trong cổ họng.
“Nhưng dù sao thì anh ấy cũng sắp yêu người khác rồi, mình không thể tiếp tục quấy rầy anh ấy nữa.”
Tôi đắm chìm trong nỗi buồn, không để ý tới một cặp nam nữ trước mặt đang lén lút trao đổi ánh mắt. Cuối cùng, bạn thân gõ bàn ra quyết định:
“Tú Hòa, nói thật đi, cậu buồn vì phải tiêu tiền, hay buồn vì Kỷ Thanh Dư.”
“Nói thật thì mình chi 3.500 cho cậu.”
“Nói dối thì cả đời này cậu đừng hòng phát tài!”
Tôi trợn tròn mắt: “Đòi giá cao thế à!”
“Không quan tâm, nhanh lên, trả lời đi.”
Tôi yếu ớt đáp, giọng nhỏ xíu: “Ai mà thiếu 3.500 đó chứ.”
Ý là, tôi buồn vì Kỷ Thanh Dư.
Bạn thân không hài lòng: “Nói to lên!”
Có lẽ vì bầu không khí, nước cũng làm tôi mạnh mẽ hơn.
Tôi hét lên: “Buồn vì Kỷ Thanh Dư đấy! Được chưa! Giờ cậu chuyển khoản cho mình ngay đi! 3.500!”
Bạn thân và anh chàng người mẫu mỉm cười mãn nguyện. Cùng lúc đó, sau lưng tôi vang lên một giọng nói quen thuộc.
Trong trẻo như dòng suối xanh chảy qua khe đá, từng từ từng chữ khẽ đập vào tim tôi.
“Tú Hòa.”
12
Tôi giật mình quay lại.
Người đàn ông đang ảnh hưởng tới tất cả cảm xúc của tôi đứng ngay sau lưng.
Ánh đèn nhấp nháy trong quán bar quét qua gương mặt anh ấy.
Nụ cười nhẹ thoáng hiện trên gương mặt anh, khoảnh khắc ánh mắt chúng mình chạm nhau, tim tôi đập loạn xạ.
Tôi lắp bắp: “Sao anh lại ở đây?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.