Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ TỂ TƯỚNG ĐẠI NHÂN SIÊU SỦNG TA Chương 2 Tể Tướng Đại Nhân Siêu Sủng Ta

Chương 2 Tể Tướng Đại Nhân Siêu Sủng Ta

5:38 chiều – 28/11/2024

Ta phủi tay, quay lại nhìn Thái phó đang mở miệng dưới nước, uất ức nói:

“Tôn Thái phó, ngươi đã tổn thương ta, ta thật sự rất buồn, ngươi hãy ở trong nước mà tự kiểm điểm đi!”

Sau đó, Thái phó bị bốn năm tên cấm vệ nâng ra ngoài.

Thái tử nghe xong thì không vui. Thái phó là thầy dạy của ngài, còn ta lại là vị hôn thê do hoàng thượng chỉ định cho ngài.

Thái tử cảm thấy mất mặt, liền tuyên bố rằng trong Quốc Tử Giám, ai có thể chỉnh đốn được ta thì người đó sẽ trở thành tay chân thân tín, sau này hầu hạ bên cạnh thái tử.

Chiêu này của Thái tử nhìn có vẻ là để tôn sư trọng đạo, nhưng ta có lý do để tin rằng thái tử đang tìm cách trả thù ta vì những năm tháng bị ta hạ nhục khi còn nhỏ.

Suy cho cùng, Thái tử từ nhỏ đã là người hẹp hòi.

Vừa nói ra câu này, đám công tử vô dụng trong Quốc Tử Giám đã sục sôi, ai cũng muốn cho ta biết thế nào là hiểm ác của thế gian.

Quốc Tử Giám nhìn thì cao sang, thực chất chỉ là nơi tập trung của đám con nhà giàu ăn chơi. Kẻ đến đây học hành đều là những kẻ chẳng biết gì ngoài đánh đấm, cờ bạc và đi kỹ viện. Đọc sách thì không xong, nhưng mấy trò ức hiếp kẻ yếu, bọn chúng đều thông thạo.

5

Vì vậy, ngay trong đêm đầu tiên ở Quốc Tử Giám, ta đã bị bao vây bởi một bầy rắn.

Những con rắn xanh lè thè lưỡi, dựng đứng trên đầu giường, nhìn chằm chằm vào ta với ánh mắt sáng rực trong bóng đêm, khiến ta hừng hực khí thế.

Mấy năm trước, khi theo mẫu thân ra trận, ta có dịp nếm thử món thịt rắn, hương vị đó khiến ta nhớ mãi không quên.

Mỗi lần thèm quá, ta lại đề nghị phụ thân cho vào núi bắt rắn về nấu canh.

Phụ thân nghe vậy liền khóc lóc, định đập đầu vào cột, nói rằng nếu ta cứ tiếp tục như thế, thì có cho không cũng chẳng ai thèm cưới ta.

Vì thế, ta mới tạm thời dẹp bỏ ý định vào núi bắt rắn.

Nhưng hiện tại, mấy con rắn nhỏ này đã tự tìm đến cửa, ta đâu có lý do gì mà không ăn chúng.

Ta nhanh chóng tóm vài con, chẳng kịp khoác thêm áo ngoài, vội vã chạy sang ký túc xá nam.

Đám công tử bột đang tụm đầu lại bàn bạc mưu kế, thi thoảng còn phát ra vài tiếng cười khoái trá khi kế hoạch đê hèn của họ dường như đã thành công.

Ta không thể kiềm chế được nữa, bước đến phía sau, rồi nhét từng con rắn đang ngọ nguậy vào giữa đám đầu bọn chúng.

Kết quả là, chưa kịp nói gì, tiếng thét kinh hoàng vang vọng khắp Quốc Tử Giám.

Và thế là ta bị Lễ quan gọi lên nói chuyện.

6

“Tần Loan Loan tiểu thư! Một nữ tử sao có thể ác độc đến thế này!”

“Nhìn xem đám công tử kia bị người ức hiếp ra sao, dù nói họ là bọn vô dụng, không có bản lĩnh, chỉ là những kẻ ăn bám, nhưng ít nhất vẫn có thể coi là ngoan ngoãn.”

“Người thì giỏi rồi, một tiểu thư vừa đến có một ngày mà đã làm náo loạn cả học viện, thật không biết phụ thân người ngày thường dạy người kiểu gì.”

Lễ quan là một ông lão học giả già nua, cổ hủ, vừa vuốt râu vừa trừng mắt nhìn ta, đôi mắt xanh như phát sáng lên vì giận dữ.

Khuôn mặt của ông ta không khác gì mấy lão thầy giáo ở hiện đại, những kẻ luôn thiên vị con cháu nhà quyền quý mà không biết phân biệt phải trái.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Thưa Lễ quan, ngài làm sao biết chắc rằng ta ức hiếp bọn họ, mà không phải bọn họ hợp sức để ức hiếp ta? Ngài có hiểu rõ sự tình không?”

Ta định dùng lý lẽ để nói chuyện, nhưng ông ta đã đập bàn cái rầm.

Muốn động thủ với ta sao…

“Lão phu không cần biết! Các đồng học của người bị rắn dọa đến mức quỳ trên giường, người run lẩy bẩy, vậy mà người còn bắt họ lột da rắn nấu canh cho người uống.

Tiểu thế tử của Quốc công phủ vì chống cự mà bị rắn cắn, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Người nhà phải hợp sức khiêng đi, liệu có qua khỏi hay không còn khó nói.

Người còn dám nói không phải người ức hiếp người sao?”

“Còn nữa, người làm sao vào được Quốc Tử Giám, lão phu chẳng lẽ không biết?”

“Các nữ tử của triều ta ai cũng biết chữ nghĩa, lễ nghi, người là con gái của Trưởng Công chúa, thế mà không học được chút nào tính cách dịu dàng, đoan trang của mẫu thân người, ngược lại lại giống phụ thân người, trở thành một kẻ thô tục…”

Lời của lão học giả còn chưa dứt thì đã bị ta đấm ngã xuống đất.

“Ngươi còn dám nhắc đến mẫu thân ta! Nếu không phải vì các ngươi, những kẻ vô dụng, suốt ngày chỉ biết tụng kinh gõ mõ mà chẳng làm được việc gì, thì mẫu thân ta đã không phải ra trận!

Bây giờ người đã hy sinh vì đất nước, đối diện với đứa con duy nhất của người, ngươi không những không thấy hổ thẹn mà còn dám nói lời xấc xược.”

Còn dám bảo mẫu thân ta dịu dàng, đoan trang sao?

Trong kinh thành này, ai ai cũng biết mẫu thân ta từ nhỏ đã giỏi võ nghệ, không ai trong hoàng thành có thể đánh bại được người, ngay cả hoàng thượng cũng từng bị người đánh cho vài trận mỗi khi không nghe lời.

Nếu mẫu thân ta còn sống, lũ người này có dám dùng cái giọng điệu này mà nói chuyện với ta sao?

Ta đánh Lễ quan một trận, rồi hất tay bỏ đi.

Lão Lễ quan này chắc đã gặp nhiều bọn công tử ăn chơi, sức chịu đựng có vẻ tốt hơn Thái phó một chút.

Ông ta vừa chui dưới gầm bàn vừa gào lên:

“Tần Loan Loan! Lão phu không trị được ngươi, nhưng có người sẽ trị được ngươi.”

“Các đại thần đã tấu lên bệ hạ, mời đích thân Tể tướng đến dạy dỗ ngươi.

Cứ ngông cuồng đi!

Tể tướng là người nổi tiếng tàn nhẫn, ngay cả hoàng thượng cũng phải kiêng nể vài phần, ngươi sắp phải chịu khổ rồi…”

Ta hừ lạnh một tiếng, đừng nói là Tể tướng, chỉ cần kẻ đó không phải là người biết Muay Thái, ta đều đánh không chừa.

Bị chọc giận, ta lại chạy sang phòng mấy người đó, tiếp tục đánh đập đám công tử đã hợp sức tố cáo ta.

7

Mấy ngày sau, ta sống rất nhàn nhã.

Bọn công tử kia bị dọa đến ám ảnh tâm lý, bệ hạ phải cho người an ủi đám phụ thân của họ, còn đặc biệt cử một nhóm nữ quan giỏi nói lời ngọt ngào đến để vỗ về tâm hồn bị tổn thương của chúng.

Thái phó muốn từ quan, dứt khoát không quay lại dạy nữa, còn Lễ quan thì bảo ta ngoan cố, không thể dạy dỗ, nên cũng chẳng thèm đến Quốc Tử Giám.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận