Cả thư viện to lớn, giờ chỉ còn mỗi mình ta nhàn rỗi…
Ở một mình thật sự cô quạnh, đặc biệt là khi không có đối thủ. Sau nhiều lần suy ngẫm, ta cũng nhận thấy rằng những năm gần đây tính tình có phần nóng nảy hơn trước.
Khi người ta nóng giận, rất dễ mắc phải bệnh tim mạch, vì thế, để giữ gìn sức khỏe, ta quyết định ra hậu viện chăm ngựa để bồi dưỡng tâm hồn.
Nhưng vừa bước vào chuồng ngựa, ta sững sờ.
Trước mắt ta là một con tuấn mã hãn huyết lông đỏ rực, đứng trước nó là một nam tử áo xám. Người ấy nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, như đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.
Dù ta kiếp trước từng xem không ít mỹ nam trên TV, nhưng vẫn phải thốt lên rằng người này thật là tuyệt sắc!
Ta bước từng bước nhỏ đến gần, ngẩng đầu hỏi:
“Thần tiên?”
“Phu trông ngựa?”
“Cảm ơn.”
Nam tử nhíu mày chặt hơn, nhìn ta mà không nói một lời.
Khi ta nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời, hắn lại buồn bã nhìn ta rồi nói:
“Tiểu Hồng dạo này không muốn ăn uống, có lẽ tâm trạng không tốt. Nó là ngựa cái, ngươi và nó cùng giới tính, chắc hẳn có thể nói chuyện được với nhau. Ngươi có thể khuyên nhủ nó không?”
Khuyên? Tất nhiên là ta sẽ khuyên.
Ta đi quanh con ngựa Tiểu Hồng vài vòng, nhìn thấy nó vào thế phòng thủ, sẵn sàng tung cú đá sau, bèn suy nghĩ xem làm cách nào để mượn con ngựa này tiếp cận nam tử.
Sau vài vòng đi quanh, một ý tưởng chợt lóe lên, ta vội vã kéo váy chạy về phòng, rồi quay lại với hai con rắn trong tay, lén lút thả xuống đất khi con ngựa không chú ý.
Quả nhiên, Tiểu Hồng vốn đang ủ rũ, nhưng khi thấy rắn, nó lập tức dựng cao hai chân trước, phát ra tiếng hí đầy sợ hãi, hoảng loạn nhìn đám rắn đang bò tới gần, trong ánh mắt tràn đầy nỗi kinh hoàng tột độ.
Từ nhỏ ta đã mê xem chương trình thế giới động vật, biết rằng ngựa trời sinh đã sợ rắn.
Dù là tuấn mã hãn huyết qua huấn luyện nghiêm ngặt cũng không thể điên cuồng chạy trốn như ngựa hoang, nhưng theo bản năng, nó vẫn lùi lại.
Khi những con rắn gần bò đến trước mặt Tiểu Hồng, thân ngựa run rẩy càng mạnh, ta nhanh chóng tiến đến, túm lấy chỗ bảy tấc của rắn, khéo léo quật chúng xuống đất, làm chúng bất tỉnh.
Tiểu Hồng ngạc nhiên nhìn ta, đôi mắt không còn sự đề phòng, chân sau cũng hạ xuống, thậm chí còn cúi đầu dụi vào ta như một cử chỉ thân mật, tỏ vẻ rất tin cậy.
Chẳng mất bao công sức, Tiểu Hồng ngoan ngoãn ăn cỏ.
Trong khi Tiểu Hồng ăn cỏ, phu trông ngựa ngồi trên băng đá, lặng lẽ nhìn lá cây mà suy tư. Hắn không khen ta, cũng không tỏ vẻ khinh ghét thô tục như người khác.
Hình ảnh yên bình của hắn cứ thế khắc sâu vào tâm trí ta.
Ngay lúc đó, ta đã nghĩ: “Phu trông ngựa này, ta nhất định phải gả cho hắn.”
8
Muốn chiếm được trái tim một nam nhân, trước hết phải chiếm được cái dạ dày của hắn. Không biết ai đã nói thế, nhưng ta cũng thử xem sao.
Đêm đến, ta xách theo bốn con rắn đi tìm phu trông ngựa… à không, là Tạ Hoài.
Khi ấy, hắn đang ngồi trên băng đá trong sân, tay chống đầu, mắt nhìn vào cuốn sách màu đỏ, thỉnh thoảng dùng bút đỏ gạch vài dòng.
“Phu trông ngựa cũng phải đọc sách sao? Ngươi đang đọc gì vậy?”
Tạ Hoài ngẩng đầu nhìn ta, rồi lại cúi xuống nhìn lũ rắn, giọng nói rất bình thản:
“Đây là rắn lục, có độc.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa chỉ ừ một tiếng, rồi bình tĩnh bước đến băng đá, lấy con dao ngắn từ trong áo ra, dứt khoát chặt đầu rắn, sau đó quay lại mỉm cười với Tạ Hoài:
“Giờ thì không còn độc nữa, nhưng ta không biết lột da.”
Gió lạnh thổi qua, Tạ Hoài xắn tay áo, từ tốn lấy chậu nước, vừa ngồi trên băng đá đọc sách vừa lột da rắn.
Ta bị hắn mê hoặc, làm sao có người lột da rắn mà cũng đẹp đến thế này.
“Ngươi đã cưới thê tử chưa?”
“Chưa.”
“Tại sao không cưới?”
“Phiền phức.”
Ta che miệng cười ngốc nghếch, thật tốt, hắn nói chưa cưới thê tử.
Canh rắn là do ta nấu, ta uống liền hai bát lớn, còn Tạ Hoài chỉ uống một ngụm rồi không động thêm, rất ân cần đẩy bát cho ta, giọng nói dịu dàng khen ngợi:
“Thích thì uống hết đi, ta lớn thế này lần đầu tiên mới ăn canh rắn nấu bằng nước trắng.”
“Vậy ngươi thấy ngon không?”
Ta nhìn hắn với vẻ đầy hy vọng, ta cần biết liệu mình có chinh phục được dạ dày của hắn không.
Tạ Hoài nhìn vào bát, chép miệng: “Rất mộc mạc.”
Ổn rồi.
Mẫu thân ta khi xưa cũng chọn phụ thân bởi vì ông ấy mộc mạc, nếu người còn sống, chắc chắn hai người sẽ sống bình dị bên nhau cả đời.
Ta vui sướng, đây chính là tình yêu mà ta hằng mong muốn.
9
Niềm vui ấy chỉ kéo dài được một đêm, vì sáng hôm sau, ta rơi vào một cái hố lớn.
Cái hố này đặt rất có chủ đích, ngay trước cửa sân nhà ta, chỉ cần ta bước ra là sẽ rơi xuống.
Ta siết chặt nắm đấm, các khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc. Rất tốt, bọn công tử này xem ra đã hồi phục tâm lý rồi.
“Hahaha, mau đến đây, Tần Loan Loan rơi xuống rồi!”
Ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của một đám người, nhưng chưa kịp mở miệng, bọn chúng đã không ngần ngại vung gậy đánh tới.
Khi ta ra khỏi cái hố, đám công tử bột kia đã biến mất không dấu vết.
Ta vào phòng lấy roi da, hùng hổ đi về phía phòng hon, chưa kịp đến nơi đã thấy bọn cẩu tặc đó đang tụm lại cười đùa.
“Một lời xin lỗi phải có thành ý chứ, nàng ta mở miệng nói vài câu đã tính là xin lỗi sao? Nàng ta nghĩ Trưởng Công chúa còn sống à, nàng ta có đủ mặt mũi thế sao?”
“Nàng ta có gì đâu, chỉ là một kẻ dựa vào nhan sắc, giờ Thái tử chưa đăng cơ, nàng ta còn được yên ổn mấy ngày thôi.”
“Đợi sau này điện hạ lên ngôi, bổn thế tử sẽ xin cưới Tần Loan Loan, để nàng ta làm tỳ thiếp, xem nàng ta còn dám kiêu ngạo nữa không, hahaha.”
“Thế tử nói đúng, dù sao Tần Loan Loan cũng chẳng ai thèm lấy, làm tỳ thiếp cho ngài là còn rẻ cho nàng ta đấy.”
“Đến lúc đó ban ngày bắt cô ta quỳ pha trà, giã thuốc, ban đêm thì dưới thân ngài… hahaha…”
Ta tức đến phát run, nắm chặt roi chuẩn bị bước lên thì thấy phụ thân ta – kẻ vốn vô dụng – che khăn tay bắt đầu khóc…
“Xin lỗi các vị, tất cả là do dân đen dạy dỗ không nghiêm, là lỗi của dân đen. Nếu các vị còn chưa hả giận, dân đen xin chịu đòn phạt, chỉ mong các vị nương tay cho Loan Loan, con bé còn nhỏ dại.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.