Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Phiên Ngoại Của Tạ Hoài

5:58 chiều – 28/11/2024

Phiên ngoại của Tạ Hoài

Sau khi thành hôn với Loan Loan, nàng ấy thường phàn nàn rằng Phàn quốc quá lạc hậu, xã hội bị kìm hãm phát triển. Nàng ấy thỉnh thoảng nói những lời lạ lùng như nam nữ bình đẳng, nữ nhân cũng có thể lập công danh, học hành như nam nhân, mẫu thân nàng chính là một ví dụ điển hình.

Nàng ấy còn nói nếu từ nhỏ nàng ấy có thể học chữ, học viết, thì đã không đến nỗi chẳng biết mặt chữ, thậm chí đọc tấu chương cũng không được.

Ban đầu, ta chỉ coi những lời nàng ấy nói là chuyện vui, nhưng nghe nhiều cũng cảm thấy có vài phần hợp lý.

Sau khi tân đế lên ngôi, ngài rất kính trọng ta, hỏi ta có ý kiến gì. Ta bèn kể lại những lời lạ lùng của Loan Loan. Ngài suy nghĩ một lúc rồi nói rằng điều đó thật thú vị.

Ngày hôm sau, một sắc lệnh được ban hành: nữ nhân không cần phải giam mình trong hậu viện, có thể ra ngoài làm việc như nam nhân, có thể buôn bán, học chữ, và không cần che mặt khi ra ngoài.

Sắc lệnh này vừa ban ra, đã gây ra phản ứng lớn trong kinh thành.

Những tiểu thư khuê các ngày thường ở trong hậu viện, có chút tiền bạc trong tay, bắt đầu mở cửa hàng khắp nơi trong kinh thành.

Tiệm bán phấn son do các tiểu thư mở làm ăn rất tốt. Phấn son họ làm ra mịn màng, đa dạng, kiểu dáng bắt mắt, nhanh chóng vượt mặt các cửa hàng do nam nhân kinh doanh trước đây.

Còn các tiệm may áo quần thì khỏi phải nói, hầu hết đều do các nàng tự tay thêu thùa, không chỉ chất liệu tốt mà kiểu dáng cũng đa dạng.

Loan Loan thì mở một võ đường, kèm theo bán vài loại binh khí. Ta cứ tưởng nữ nhân kinh thành coi trọng lễ nghi, sẽ không thích những việc như múa đao múa kiếm. Nhưng không ngờ, ngày khai trương đầu tiên, cửa hàng đã cháy hàng khắp nơi.

Không chỉ các cô nương chưa xuất giá đến học võ, mà thậm chí những phụ nhân đã gả đi cũng kéo đến nườm nượp.

Quốc Tử Giám cũng bắt đầu mở cửa cho nữ tử. Các bé gái ở kinh thành chỉ cần qua được kỳ thi đầu tiên là có thể vào Quốc Tử Giám học cùng nam tử. Học kỳ đầu tiên kết thúc, Lễ quan vui mừng đến phủ tìm Loan Loan, hưng phấn đến mức râu mép bay phất phơ.

“Phu nhân không biết đâu, các nữ tử sau khi nhập học chăm chỉ học hành hơn cả nam tử. Nửa năm qua, lão phu phát hiện nhiều nữ nhân còn giỏi giang hơn các nam công tử. Làm quan hay không không quan trọng, ít nhất họ cũng hiểu biết nhiều hơn.”

Loan Loan vừa ăn hạt dưa vừa nhìn Lễ quan: “Ông già, chẳng phải trước đây ông ghét ta nhất sao?”

Lễ quan vuốt râu, trừng mắt nhìn Loan Loan: “Người nói gì thế! Người không nghĩ xem trước đây người nghịch ngợm thế nào sao?”

“Suốt ngày đánh người này, bắt nạt người kia, hống hách ngang tàng, lão phu chỉ muốn kéo người vào con đường chính trực thôi.”

“Bây giờ oan khuất của Trưởng Công chúa đã được minh oan, ai cũng biết người đã phải trải qua những năm tháng khó khăn, không thương tiếc người sao được.”

“Người đưa ra ý kiến hay, mang lại phúc lợi cho dân chúng kinh thành, lão phu tất nhiên sẽ thích người.”

Loan Loan mỉm cười, rồi đột nhiên quay đầu nôn ra. Sắc mặt Lễ quan trở nên khó coi, nhìn ta nói:

“Sao phu nhân ngài lại hẹp hòi như vậy, lão phu đã kiên nhẫn giảng đạo lý mà người còn nôn mửa.”

Ta đẩy Lễ quan ra ngoài: “ông rảnh rỗi thì về dạy học trò của ông đi. Biết mình bị ghét thì sau này đừng có đến nữa.”

Lễ quan bực bội phất tay áo bỏ đi.

Sau khi Loan Loan có thai, nhạc phụ ta cứ như muốn dọn đến ở trong phủ ta luôn.

Trời còn chưa sáng, nhạc phụ đã kéo tay áo Loan Loan, vừa khóc vừa than thở:
“Ôi, con gái của ta… phải chịu bao nhiêu khổ cực thế này… biết làm sao bây giờ… phụ thân thật hận không thể thay con mà sinh đẻ.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Loan Loan ngái ngủ, ngáp dài, rồi chọc chọc vào ta vừa mới tỉnh dậy:
“Đi, rót cho phụ thân ta một chén trà làm dịu cổ họng, mới sáng dậy nghe giọng ông ấy còn khản đặc.”

Kể từ khi có thai, Loan Loan nhạy cảm hơn trước rất nhiều. Mỗi lần thấy nhạc phụ bận rộn trong sân, nàng ấy lại len lén lau nước mắt.

“Khóc gì vậy?”

Loan Loan ôm bụng, dựa vào lòng ta, nhẹ giọng:
“Trước kia ta cứ nghĩ ông ấy là kẻ vô dụng, chỉ biết khóc lóc mà thôi.”

“Giờ ta có con mới hiểu, ông ấy cô độc theo mẫu thân ta vào kinh, không có gia thế, cũng chẳng có tài cán gì.”

“Ban đầu chỉ có mỗi mẫu thân ta, đến khi bà mất, ông ấy phải một mình nuôi ta, không thể về quê, ngày ngày sống trong lo sợ, không dám báo thù vì sợ liên lụy đến ta.”

“Những năm qua, ông ấy cũng chẳng dễ dàng gì…”

Ta vỗ vỗ lưng Loan Loan, an ủi:
“Giờ nhạc phụ rất vui rồi, mối thù của mẫu thân nàng đã được báo, nàng cũng không cần phải khiến ông ấy lo lắng nữa. Ông ấy có thể sống thoải mái từ đây.”

Loan Loan lại khóc một trận.

Ngày Loan Loan sinh nở là một ngày xuân.

Bà mụ trong phòng không ngừng động viên nàng. Các nữ nhân trong kinh thành được hưởng lợi từ các chính sách của nàng ấy, đứng ngoài phủ cầm quà chờ tin mừng.

Nhạc phụ ta dĩ nhiên lại khóc, ban đầu ôm cột khóc, sau thấy cột không thoải mái, ông ấy chuyển sang ôm ta mà khóc không ngừng.

“Hiền tế à, ngươi đừng thấy Loan Loan lúc nào cũng thích động tay động chân, thật ra nó là một cô nương rất nhạy cảm.”

“Noa bề ngoài nhìn có vẻ hung dữ, nhưng bên trong lại rất để ý đến suy nghĩ của người khác. Từ nhỏ, mỗi khi bị ức hiếp, nó liền đánh người, vừa đánh vừa khóc. Nó thật sự không phải người bạo ngược, nó chỉ muốn tự bảo vệ mình thôi…”

Ta gật đầu nói ta hiểu, lần đầu tiên ta gặp Loan Loan chính là lúc nàng đánh vị hôn phu đầu tiên của mình.

Nam nhân đó ở giữa đường mắng nàng ấy thô lỗ, bất lịch sự. Nàng ấy vừa đánh vừa khóc, trông thật đáng thương.

Sau đó, ta gặp nàng ấy vài lần nữa, mỗi lần cũng là lúc nàng ấy bị uất ức. Những kẻ tiểu nhân trong kinh thành luôn ức hiếp nàng ấy, nàng ấy không có bạn bè, suốt ngày chỉ một mình.

Mỗi khi chịu thiệt thòi, nàng ấy lại ngồi khóc một mình ở chỗ không người, khóc gọi mẫu thân. Ta liền hiểu, cô nương nhỏ này chưa bao giờ có được hạnh phúc.

“Hu oa…”

Bà mụ bế đứa trẻ ra, báo tin vui:
“Chúc mừng đại nhân, là một tiểu thư!”

Nhạc phụ ta ôm đứa trẻ, nước mắt rơi lên mặt bé: “Công chúa, nàng xem, Loan Loan của chúng ta thật giỏi giang…”

Ta bước đến giường, ngồi xuống cạnh Loan Loan. Nàng ấy đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trán lấm tấm mồ hôi, thấy ta liền mỉm cười, mắt đỏ hoe:

“Tạ Hoài, sau này đừng sinh thêm nữa…”

Ta cúi xuống hôn lên trán Loan Loan:
“Ừ, chúng ta thế này là đủ rồi.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận