Phó tướng nói, với võ công của mẫu thân ta, nếu kẻ địch ở gần, người không thể không phản ứng. Trừ khi, kẻ ám sát người chính là người thân cận.
Những lời đó được chứng thực trong thư của phụ thân ta trình lên, chẳng hạn như trước trận chiến, Thái phó bất ngờ gửi thư yêu cầu mẫu thân đưa con trai của ông ta theo để rèn luyện.
Mẫu thân ta từ nhỏ đã được Thái phó dạy dỗ, nên không chút nghi ngờ, thậm chí trên chiến trường, để tiện chăm sóc con trai ông ta, người đã để hắn ở gần bên.
Nhưng sau khi mẫu thân chết, chàng trai đó đột nhiên biến mất không dấu vết.
Các phó tướng nói rằng, cùng với hắn ta, bản đồ tác chiến ngày đó cũng biến mất.
Khi nghe xong những điều này, phụ thân ta ngã quỵ ngay tại chỗ vì sợ hãi.
Tạ Hoài kịp thời ra tay, đỡ lấy phụ thân ta, bình tĩnh nói:
“Nếu năm đó Trưởng Công chúa không chết trên chiến trường, chỉ e rằng ngày người hồi kinh sẽ bị vu oan là thông đồng với địch phản quốc.
Chính vì người chết trên chiến trường mà những kẻ đứng sau mới tạm thời tha cho dòng máu duy nhất của Trưởng Công chúa.”
Nghe xong, phụ thân ta lại khóc lóc kêu oan: “Hoàng thượng ơi, ngài phải làm chủ cho thảo dân. Khi ấy, Loan Loan chưa đầy mười tuổi, hài nhi vô tội!”
Hoàng thượng tức giận đến run rẩy. Người và mẫu thân ta là tỷ đệ ruột, tình cảm sâu đậm.
Năm đó, triều đình thiếu tướng, mẫu thân ta thương xót Hoàng thượng nên mới dẫn binh ra chiến trường, một đi là nhiều năm trời.
Hoàng thượng vẫn hy vọng tương lai tỷ đệ đoàn tụ, hưởng thụ tình thân, nhưng nào ngờ, sau nhiều năm, khi mẫu thân trở về chỉ còn lại một đống xương tàn.
Nếu người thực sự chiến đấu và hy sinh trên chiến trường, cũng có thể xem là một câu chuyện đẹp. Nhưng rốt cuộc, hóa ra tất cả chỉ là một âm mưu. Trái tim vốn dĩ đã mang đầy nỗi áy náy của Hoàng thượng sao có thể an yên?
Hoàng thượng cúi xuống nhìn từng lá thư, càng đọc, sắc mặt càng trở nên tồi tệ.
Đến khi không chịu nổi nữa, Hoàng thượng đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng quát: “Mang Thái tử lên điện!”
28
Ba ngày sau khi ta thành hôn, Thái tử bị áp giải vào Đại Lý Tự để thẩm vấn.
Thái tử tuy cao quý, hiểu rõ mưu kế người khác, nhưng cũng không chịu nổi tra tấn nặng nề.
Nhất là khi chính Tạ Hoài chủ trì, bỏ qua những hình phạt nhẹ nhàng, ngay lập tức dùng đến những cực hình khắc nghiệt nhất.
Chỉ sau nửa canh giờ bị tra khảo bằng phương pháp “lóc xương cắt thịt”, Thái tử đã khai ra toàn bộ sự thật.
Thái tử thừa nhận rằng mình được Thái phó dạy dỗ, cũng chính Thái phó đã bày kế giúp hắn.
Lúc đó, mẫu thân ta lập quá nhiều chiến công, thắng hết trận này đến trận khác.
Sau một lần Hoàng thượng say rượu, người còn có ý định trao một nửa hổ phù cho mẫu thân ta.
Điều đó đã khiến Thái tử nổi lòng ganh ghét.
Thái tử khóc lóc rằng từ thời các triều đại trước, Hoàng thượng luôn trao hổ phù cho Hoàng hậu hoặc Thái tử giữ.
Nhưng Hoàng thượng lại muốn trao nó cho Trưởng Công chúa, khiến Thái tử lo sợ Hoàng thượng có ý định lập thái tử mới.
Thực ra, Thái tử hiện tại không phải là người đáng lẽ ra được thừa kế ngôi vị.
Vị trí này vốn thuộc về con trai chính thống của Hoàng hậu, nhưng cậu bé chết đuối năm năm tuổi, nên vị trí Thái tử mới đến tay hắn.
Tạ Hoài trình tấu lời khai của Thái tử lên Hoàng thượng, và còn thêm một câu:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Thần cho rằng, nên điều tra cả vụ chết đuối của Thái tử tiền nhiệm.”
Chỉ một câu này cũng đủ khiến Hoàng thượng phun ra một ngụm máu. Hoàng hậu nghe tin liền khóc lóc chạy đến làm loạn trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng bị đẩy vào thế khó, đành phải ra lệnh điều tra.
Quả nhiên, Đại Lý Tự phát hiện ra một cung nữ đã từng hầu hạ Thái tử tiền nhiệm năm đó.
Sau cái chết của Thái tử tiền nhiệm, cung nữ này biến mất không dấu vết.
Người phụ nữ đó biết Thái tử hiện tại đã thất thế, lo sợ liên lụy đến gia đình nên đã thú nhận toàn bộ sự thật năm đó.
Người ra lệnh đẩy Thái tử tiền nhiệm xuống hồ chính là Quý phi – thân mẫu của Thái tử hiện tại.
Thái tử tiền nhiệm đã thực sự chết do bị hãm hại.
Hoàng thượng nghe tin liền phun ra ngụm máu thứ hai và ngất đi.
29
Hoàng thượng lập Bát Hoàng tử làm Thái tử, xử tử Thái tử hiện tại và Quý phi, diệt cửu tộc của Thái phó. Sau đó, người còn phong Tạ Hoài làm Nhiếp chính, rồi lâm bệnh không dậy nổi.
30
“Từ khi nào chàng đã có ý định đối phó với Thái tử tiền nhiệm?”
Ban đêm, ta nằm trong vòng tay Tạ Hoài, hắn khẽ vuốt tóc ta.
“Ta đã nói với nàng rồi mà, muốn giải quyết vấn đề, phải bắt đầu từ gốc rễ.”
Ta ngẩn người: “Gốc rễ không phải là vì ta chưa thành thân sao? Giờ ta đã thành thân rồi, vấn đề chẳng phải đã được giải quyết rồi sao?”
Tạ Hoài hơi ngạc nhiên: “Nàng thực sự nghĩ như vậy à?”
Ta nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu rồi mới hiểu ra: “Ý chàng nói là, khi chàng bảo ta giải quyết vấn đề từ gốc rễ, không phải là ý bảo ta nhanh chóng tìm người kết hôn, mà là ngầm xúi giục ta ám sát Thái tử?”
Tạ Hoài bật cười, xoa đầu ta, tránh né câu trả lời: “Ta đã đánh giá quá cao trí tuệ của nàng. Loan Loan à, nàng cứ sống như thế này là tốt rồi.”
“Vậy chàng đã nói gì để thuyết phục phụ thân ta giúp chàng?”
“Chuyện này đơn giản thôi. Ta bảo với ông ấy rằng: ‘Ông đưa chứng cứ cho ta, ta lật đổ Thái tử và tiện thể cưới con gái ông, không có gì hại cho ông cả.'”
Ta lại ngẩn người: “Nhưng làm sao phụ thân ta biết được mẫu thân bị hại?”
Tạ Hoài nhìn ta như nhìn một kẻ ngốc: “Chứ nàng nghĩ tại sao phụ thân nàng lại suốt ngày lo sợ, ép nàng phải gả đi, và nhất định muốn gả nàng cho người bên phe Thái tử?”
Ta kéo dài giọng đáp: “Ra là các người đều biết cả, chỉ có ta là ngốc nghếch phải không?”
Tạ Hoài mỉm cười rồi tiến lại gần hôn ta, nhưng ta đẩy hắn ra, nghiêm giọng hỏi:
“Chàng nói thật đi, chàng cưới ta chỉ để chiếm lòng tin của phụ thân ta, lấy được bằng chứng, chứ thật ra chàng không hề thích ta phải không!”
Tạ Hoài chớp mắt suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cũng không hẳn. Nếu chỉ để lấy lòng tin của nhạc phụ, ta có thể mang người đến tịch thu tài sản rồi.”
“Với tính cách của nhạc phụ, chỉ cần dọa một chút là ông ấy sẽ khai hết.”
Ta cười hề hề: “Vậy là chàng thích ta.”
Tạ Hoài không phủ nhận, đáp lại:
“Thích chứ, nàng ngốc nghếch đến mức đáng yêu.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.