Dù gia đình giàu có, nhưng bình thường cha mẹ cũng sẽ không cho con gái tiêu tiền kiểu này.
Nhưng các cửa hàng đồ xa xỉ chính là nơi đầy rẫy sự so đo, ganh đua.
A Dao giờ đang đứng cách đó vài bước, toàn thân trông như công chúa, tò mò ngắm nghía những chiếc túi trên kệ. Trong khi đó, Tôn Nguyệt đứng trước ánh mắt dò xét của tôi, nên cô ta không thể rút lui.
“Lấy cái này đi.” Tôn Nguyệt chỉ vào chiếc túi nhỏ dây xích vàng, cố đứng lưng thẳng mà hừ một tiếng: “Đợi lâu như vậy mà không có cái nào dây bạc cả.”
“Tìm trong kho chiếc dây bạc cỡ vừa ra đây, làm quà tặng cho chiếc túi đầu tiên của em gái tôi.” Tôi tựa vào quầy, gõ nhẹ lên kính.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Tôn Nguyệt như bị đâm xuyên bởi ngàn mũi tên.
Xin lỗi, VIP có thể mua được phiên bản giới hạn.
Lúc bước vào, Tôn Nguyệt ngạo mạn, còn A Dao thì giống một kẻ thất bại; nhưng khi bước ra, vị thế của hai người đã âm thầm đổi chỗ.
Sự so sánh của những cô gái trẻ vẫn còn dừng lại ở những thứ hào nhoáng và phù phiếm. Một chiếc túi, một bộ đồ, có thể lật ngược mọi sự tự tin hoặc tạo ra sự tự tin chưa từng có.
Mẹ tôi nhìn A Dao thay đổi ngoạn mục thì vui mừng khôn xiết, kéo cô ấy lại ngắm nghía, không ngừng khen cô ấy có mắt thẩm mỹ, mua được chiếc túi có giá trị lâu dài.
Thế giới này không có tình yêu vô điều kiện.
Mẹ yêu tôi vì tôi là cô bé mà bà đã nuôi suốt 14 năm, và bà càng yêu tôi hơn vì tôi sạch sẽ, xinh đẹp giống bà.
Chúng tôi là một gia đình, cùng nhau chia sẻ thói quen sống và những văn hóa tốt, xấu trong gia đình.
A Dao là người ngoài đến, việc hòa nhập của cô ấy chắc chắn sẽ có nhiều khó khăn.
Nhưng tôi tin thời gian sẽ xoa dịu mọi thứ.
Đặc biệt là khi có sự hỗ trợ của tiền bạc.
Sau sự kiện hôm nay, Tôn Nguyệt cũng đã nghĩ thông: việc chế giễu A Dao là quê mùa không còn ý nghĩa gì. Cô ấy là con gái của mẹ tôi, chẳng lẽ không biết tiêu tiền, không biết ăn mặc sao?
Cô ta gửi cho tôi một tin nhắn đầy mỉa mai: “Có tiền thì có gì là giỏi? Cô nên lo mà chú ý đến điểm số của em gái mình đi. Haha.”
Nghe từ “điểm số” từ miệng Tôn Nguyệt, tôi cảm thấy rất hài lòng.
Lúc đọc nguyên tác, tôi chỉ có một suy nghĩ: các người suốt ngày chỉ biết cãi nhau, gây chuyện, yêu đương rồi phá thai, chẳng lẽ không học hành gì sao?
Nhưng khi tôi vào phòng A Dao, ép cô ấy lấy bài kiểm tra ra, tôi mới nhận ra tình hình nghiêm trọng đến mức nào.
“Mỗi môn đều dưới trung bình thì thôi đi, nhưng em làm thế nào mà chỉ được mỗi 18 điểm môn Vật lí thế?” Tôi thật sự không hiểu nổi.
A Dao đứng cúi đầu, hai tay đặt sau lưng, nhìn chằm chằm vào con số 18 điểm chói mắt mà cũng không hiểu nổi.
Tôi kéo mẹ đang vui vẻ muốn đưa A Dao đi spa: “Mẹ phải cho A Dao học thêm.”
“A Dao học kém lắm à?” Mẹ cảnh giác hỏi.
Tôi giấu bài kiểm tra ra sau lưng: “…Cũng không hẳn, chưa có thi giữa kỳ nên con không rõ, chỉ là em ấy thấy hơi khó bắt kịp bài giảng thôi.”
Về khoản tiêu tiền, thì mẹ tôi là chuyên gia. Ngay hôm đó, bà đã thuê giáo viên giỏi đến dạy kèm tại nhà.
Tôi ký tên mẹ lên bài kiểm tra của A Dao:
“Chỉ lần này thôi đấy. Thi giữa kỳ ít nhất phải trên điểm trung bình.”
A Dao thở dài một hơi, ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn sang một bên.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNày, điểm của cô tệ đến mức nào vậy, nữ chính của tôi!
3
Sau khi cấp tốc bổ sung kiến thức cho A Dao, cuộc sống của tôi dần trở lại yên bình.
Nhưng ngay khi tôi nghĩ mọi chuyện đã tạm kết thúc, thì một hôm sau giờ tan học, tôi bắt gặp một vụ đánh nhau ở con hẻm phía sau cổng trường.
Một nhóm người học trường nghề bên cạnh đang vây đánh một nam sinh của trường tôi. Tôi lập tức chạy về báo với bảo vệ.
Trên đường dẫn bảo vệ đến, tôi chợt nhớ ra… đây hình như là màn xuất hiện của nam chính trong truyện.
Nam chính tên gì thì tôi quên rồi. Những bộ truyện ngược kiểu này đều na ná nhau, nam chính toàn là những kẻ vô tâm, thần kinh bất ổn. Ai mà nhớ nổi ai với ai.
Trong nguyên tác, đây là một đoạn hồi ức của A Dao trước khi cô ấy qua đời, quá khứ được lồng ghép dưới dạng những cảnh hồi tưởng. Chuyện họ gặp nhau lần đầu không được miêu tả chi tiết.
Tuy nhiên, có một điểm được nhắc đến: nam chính mê đắm bạch nguyệt quang vì cô ấy từng cứu anh ta một mạng khi còn nhỏ.
Ngay lúc anh ta sắp bị đánh bất tỉnh, Lâm Song Song đột ngột xuất hiện, như ánh sáng chiếu rọi con đường phía trước của anh ta…
Nghĩ đến đây, tôi vẫy tay gọi A Dao đang đứng ở quầy ăn vặt gần đó: “Lại đây.”
A Dao ngậm miếng thịt xiên, ngoan ngoãn chạy đến.
“Trong hẻm có người đang đánh nhau, em dẫn chú bảo vệ qua đó đi.”
…
A Dao nghe lời răm rắp, đeo ba lô rồi chạy đi. Phải một lúc sau tôi mới nhận ra mình nên giật lấy miếng thịt xiên trên tay cô ấy.
Làm gì có nữ chính nào lần đầu gặp nam chính mà miệng còn dính dầu mỡ, thật không thể chấp nhận được.
Không lâu sau, A Dao vừa nhảy chân sáo vừa quay lại, nói mọi chuyện đã được giải quyết, bảo vệ đã đuổi hết đám côn đồ đi.
Tôi dò hỏi về nam chính, cô ấy buồn bã kể rằng anh ta bị đánh rất thảm, mặt mũi bầm dập, trông đáng thương lắm, vừa nói vừa gặm thịt xiên.
…Em gái à, em cũng không có chút biểu hiện gì sao…
Nghĩ đến mười năm dài đằng đẵng làm “thiểm cẩu” trong nguyên tác, tôi lẳng lặng đến hiệu thuốc mua ít cồn xát khuẩn, băng cá nhân, rồi đưa cho cô ấy mang đến cho nam chính.
“A Dao, chị chỉ giúp được đến đây thôi.”
Không phải vì tôi là fan cuồng cặp đôi nam nữ chính, mà là nếu cô ấy lại thích cái tên này, ít nhất đừng rơi vào cảnh yêu đương ngược luyến tàn tâm. Cứ tiếp xúc bình thường, vui vẻ rồi chia tay là được.
Khoảng một tuần sau, lớp tôi có một nam sinh mới chuyển đến.
Cậu ấy khá ưa nhìn, nhưng mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, trông chẳng muốn tiếp xúc với ai.
Ngày nào cũng chỉ ngủ gật hoặc trốn học, đến giữa kỳ thì đánh nhau với bạn cùng bàn, cả hai lao vào nhau như một cơn bão.
Tôi cao ráo, ngồi ở bàn áp chót.
Hai người bọn họ đánh nhau ngay trước mặt tôi, tôi lẳng lặng ngồi ở góc bàn tay giữ chặt chiếc cốc hình Mickey, tiếp tục xem bài luận văn của mình.
Một lúc sau, cô Thái nghe tin liền chạy đến, gọi cả hai ra ngoài mắng, rồi quay sang chỉ vào tôi: “Lâm Song Song, em có thể làm bạn cùng bàn với Hứa Nam Nhất được không?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.