Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ TÔI LÀ THIÊN KIM GIẢ TRONG TRUYỆN Chương 5 Tôi là Thiên Kim Giả Trong Truyện

Chương 5 Tôi là Thiên Kim Giả Trong Truyện

4:47 chiều – 02/12/2024

Cậu bạn mới cao hơn 1m8, liếc nhìn tôi một cái, rồi quay mặt đi tỏ vẻ bất cần.

Tôi mở nắp cốc hình Mickey, húp một ngụm trà Đại Hồng Bào.

“Thế này, gần đây thành tích của em tiến bộ rất nhiều, lọt vào top đầu của khối, tiến bộ vượt bậc. Em ngồi cùng bàn với Hứa Nam Nhất, có thể chia sẻ phương pháp học tập của mình với bạn ấy, giúp bạn ấy học tốt hơn.”

Chưa có kết quả thi, nhưng cô Thái hôm nay trông ôn hòa lạ thường, chắc là vì sự “tiến bộ” của tôi quá rõ ràng.

Rõ đến mức ánh mắt cô nhìn tôi đầy sự dò xét.

Thực ra, ở tuổi này, việc học sinh đột nhiên khai sáng, bùng nổ thành tích cũng không hiếm.

Tuy nhiên, tôi vẫn phải đề phòng họ nghĩ tôi bị ma nhập rồi đưa tôi đi làm lễ trừ tà. Dù sao, tính cách của tôi cũng khác nguyên chủ một trời một vực. Gần đây, mẹ nhìn tôi cũng mang theo chút e ngại.

Để an toàn, tôi gật đầu: “Được ạ.”

Chúng tôi quay lại lớp, đi về phía cuối phòng. Tôi vỗ vào chỗ bên cạnh: “Bạn học Hứa, cậu dọn bàn qua đây ngồi đi.”

Hứa Nam Nhất như một con nhím dựng gai: “Sao không phải là cậu qua chỗ tôi?”

“Cũng được.” Tôi nhanh nhẹn thu dọn sách vở, tài liệu, rồi nói: “Tôi xong rồi, cậu dọn đi nhé.”

Hứa Nam Nhất: ?

“Tôi không nhấc nổi.” Tôi ôm chiếc cốc hình Mickey, ánh mắt xuống đầy vẻ yếu đuối.

Mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía Hứa Nam Nhất.

Trong trường vốn có một hệ thống đánh giá xã hội ngầm. Cậu ấy có thể đánh nhau với bạn nam, thì được coi là ngầu. Nhưng nếu không chịu giúp bạn nữ dọn bàn, chắc chắn sẽ bị khinh bỉ vì nhân cách quá thấp kém.

Hứa Nam Nhất im lặng một lúc, rút tay khỏi túi quần, nhấc bàn của tôi lên. Dù cậu ấy có vẻ ngổ ngáo, nhưng vẫn cần giữ thể diện.

Khi đã yên vị, tôi quay sang nói: “Bạn học Hứa, tôi mong từ giờ chúng ta có thể sống hòa thuận.”

“Tôi không đánh phụ nữ.” Cậu ấy lạnh lùng cầm cốc nước lên.

“Tôi đánh đàn ông.”

Hứa Nam Nhất phun ngay một ngụm nước ra, kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều: “Tôi từng solo với một nhóm nữ sinh lớp 10 trong nhà vệ sinh.”

Hứa Nam Nhất tỏ vẻ không phục, bảo con gái và con trai có sự khác biệt về cấu trúc sinh học, nên sức mạnh cũng khác nhau.

“Rất đúng.” Tôi gật gù, mở sách sinh học chương 4 đặt trước mặt cậu ấy. “Vậy hãy cùng ôn lại xem hai giới tính khác nhau như thế nào.”

Nhìn vào hình ảnh cơ quan sinh dục của hai giới tính trong sách, khuôn mặt điển trai của Hứa Nam Nhất dần đỏ bừng lên. Cậu ấy ho khan lảng tránh: “Đây là tiết ngữ văn.”

Tôi chống cằm, nhếch môi: “Nhưng cậu có nghe giảng đâu.”

Hứa Nam Nhất im lặng vài giây, khi thấy tôi định dí quyển sách vào mặt cậu, cuối cùng lôi cuốn sách ngữ văn ra, lầm bầm: “Đừng làm loạn.”

Giáo viên ngữ văn nhìn cậu học sinh mỗi ngày đều đánh nhau, ngủ gật, giờ lại nghiêm túc lấy sách ra thì sững sờ, đẩy gọng kính rồi quay sang nhắc tôi: “Lâm Song Song, không được nói chuyện riêng với bạn trong giờ học.”

“Nghe chưa.” Hứa Nam Nhất thì thầm, “Đừng nói chuyện với tôi.”

Tôi nhấp một ngụm trà Đại Hồng Bào: “Xem biểu hiện của cậu như thế nào đã.”

4

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Hôm công bố kết quả, tôi lọt vào top 10 toàn khối.

A Dao, sau những nỗ lực không ngừng, từ 18 điểm Vật lý đã tụt xuống 16 điểm, các môn khác cũng không khá hơn, chỉ có môn ngữ văn là còn chút hy vọng.

Tôi đau đầu nghĩ cách che giấu chuyện này, nhưng cô Triệu đã gọi thẳng về nhà.

Bố tôi nghe xong, giận dữ quát: “Con thi cái gì thế này?! Tiền học thêm mấy chục vạn một tháng mà dạy một con chó cũng không đến mức này!”

A Dao ôm tờ kết quả thi, nước mắt tuôn như mưa.

“Mấy đứa ở nông thôn thì nền tảng kiến thức kém, cũng không có cách nào khác.” Mẹ tôi mặc váy lụa, ung dung pha cà phê bên cạnh.

“Đó là lý do sao? Nền tảng kiến thức kém thì không phải đã cho học thêm rồi à? Thầy cô phản ánh ở trường nó thường mơ màng, không chú tâm nghe giảng!”

Mẹ gật đầu phụ họa: “Học thêm thế này mà không chịu học hành tử tế, cứ như đòi mạng nó. Quá đáng lắm rồi.”

Nghe đến đây, A Dao như bị sét đánh, ngẩng đầu lên đầy bi thương, nhưng đối diện với bố mẹ đang bừng bừng lửa giận, cô ấy chỉ mấp máy môi mà không nói nên lời.

Cả bữa cơm tối biến thành phiên đấu tố A Dao. Cuối cùng mẹ kết luận: “Thôi, nếu không học nổi thì đừng học nữa. Dù sao cũng là con gái, sau này biết cách ăn mặc, lấy một người chồng tốt, còn hơn có bằng cấp cao mà vô dụng.”

“Nhưng vẫn phải học.” Tôi bình thản lên tiếng.

“Nếu muốn thì cứ học.” So với A Dao, tôi đạt thành tích top 10 toàn khối nên nói gì cũng đúng.

Mẹ vui vẻ gắp cho tôi một miếng đùi gà: “Dạo này con học hành vất vả quá, nhìn xem gầy cả người rồi. Con muốn ăn gì cứ bảo mẹ, mẹ sẽ nấu cho con.”

“Bố mẹ sẽ họp phụ huynh vào lúc nào thế?” Bố hỏi, nhưng không phải hỏi “chúng tôi” mà chỉ hỏi tôi.

Mẹ lập tức nhận ra ý định của ông: “Cô Thái đã mời em rồi! Em còn đang không biết sẽ lên sân khấu nói gì đây. Em sẽ dự buổi họp của Song Song, còn anh dự buổi họp của A Dao.”

Bố tôi lập tức nói hôm đó ông bận.

Hai người cười nói vui vẻ, trong khi A Dao lặng lẽ rời bàn ăn, đi ra bồn rửa tay mà không nói lời nào.

Tôi đi theo, hỏi cô ấy: “Em có điều gì muốn nói với chị không?”

A Dao không nhìn tôi, chỉ thờ ơ lắc đầu.

“Phòng chị ở ngay bên kia.” Tôi nói rồi lên mạng đặt một chiếc camera gia đình, giấu trong góc phòng học của A Dao, và che kín nó bằng sách vở. Nếu không để ý kỹ thì rất khó nhận ra.

Hôm sau, gia sư đến đúng hẹn.

Mẹ tôi không ngừng xin lỗi ông ta, kể rằng A Dao học dở ra sao, đã gây phiền hà thế nào. Vị gia sư trung niên hói đầu cười khách sáo, nói mấy câu dỗ dành.

Tôi cầm cốc trà Đại Hồng Bào đi ngang qua, ông ta nhìn tôi từ đầu đến chân: “Đây là…?”

“Con gái lớn của tôi.”

“Ồ, hai chị em có thể học chung luôn mà.” Ông ta mỉm cười thân thiện.

“Tôi nằm trong top 10 toàn khối.” Tôi nhẹ nhàng nói, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của ông ta, rồi quay về phòng mở máy tính.

Không lâu sau, tiếng cãi nhau vang lên ngoài hành lang.

Trên màn hình camera, tôi thấy A Dao đứng ngoài cửa, không muốn vào. Mẹ cảm thấy xấu hổ, mắng cô ấy một trận rồi đẩy cô ấy vào phòng.

Tôi lắc đầu, nhấp trà tiếp tục quan sát.

Quả nhiên, ông gia sư đó có vấn đề. Thay vì ngồi đối diện như cách dạy thông thường, ông ta lại ngồi ngay sát bên cạnh A Dao.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận