Mặt tôi đỏ bừng sắp nổ tung.
Chỉ còn cách đứng lên trong sự lúng túng:
“À… hay là em ra ngoài giải thích với họ nhé…”
Tạ Cảnh Chi lại nắm lấy cổ tay tôi, nghiêng đầu hỏi:
“Giải thích gì?”
Tôi ấp úng:
“Thì… ờ… chúng ta… chúng ta không phải…”
Anh cắt ngang tôi:
“Chỉ là tin đồn thôi, không cần giải thích.”
Thấy tôi vẫn chưa trả lời, anh chớp mắt hỏi:
“Hay là em rất để tâm chuyện này?”
Tôi vội vàng lắc đầu.
Anh thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì không sao, cứ để họ hiểu lầm đi.”
Tôi: “Hả?”
Nhận ra hàm ý mập mờ trong lời nói của mình, anh vội bổ sung:
“Ý anh là, không cần bận tâm, chỉ là hiểu lầm thôi.”
14
Kết quả của việc hiểu lầm là khi trở về phòng, tôi bị bạn cùng phòng tra hỏi kịch liệt.
“Nguyệt Nguyệt! Bao giờ cậu với thầy Tạ vậy!”
“May mà tớ đứng đầu tiên, bọn họ không nhìn rõ mặt cậu!”
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Tớ không phải… tớ không có… chỉ là thầy Từ nhờ tớ chăm sóc thầy ấy thôi.”
Cô ấy nhìn tôi đầy nghi ngờ:
“Cậu đừng có mà giấu! Lúc đó ánh mắt của thầy Tạ cứ dính chặt lên người cậu, cậu dám nói hai người không có gì à?”
Tôi tiếp tục lắc đầu.
Cô ấy càng kích động hơn:
“Cậu biết có bao nhiêu người thèm khát nhan sắc của thầy Tạ không? Từ khoa mình có thể xếp hàng đến khoa Thể dục!
“Thế mà thầy ấy chỉ cho cậu đến gần! Nếu cậu còn không xông lên, thì tớ coi thường cậu đấy!”
Xông lên…
Xông cái gì mà xông.
Bình yên vô sự đưa Tạ Cảnh Chi ra viện đã là ơn phước lớn nhất với tôi rồi.
Một tuần sau, cuối cùng Tạ Cảnh Chi cũng xuất viện.
Lúc tôi rời đi, tiện miệng hỏi bác sĩ về tình trạng của Tạ Cảnh Chi.
Bác sĩ lắc đầu.
Tôi giật mình.
Ông ấy mới giải thích:
“Bệnh nhân giường số 3 kia, rõ ràng người cao lớn khỏe mạnh, truyền dịch hai ngày là ổn, thế mà cứ khăng khăng nói không thoải mái, nhất quyết đòi ở lại quan sát một tuần…
“Một cậu trai đẹp thế, sao lại thích nằm viện nhỉ?”
Tôi nhìn theo bóng lưng bác sĩ vừa lắc đầu vừa bỏ đi.
Trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Tạ Cảnh Chi tự nguyện ở lại viện?
Anh ấy nghĩ gì vậy?
Nằm viện có gì thoải mái đâu…
Khoan đã, chẳng lẽ là muốn hành tôi?
Hay là vì bị “chị gái tôi” chia tay nên muốn liên đới trả thù?
Mặc dù bệnh viện gần trường, nhưng ngày nào cũng phải đưa cơm cho anh ấy, thật không dễ dàng chút nào!
Càng nghĩ tôi càng nghi ngờ.
Quyết định sau này sẽ không bao giờ tham gia buổi giảng nào của Tạ Cảnh Chi nữa.
Vừa quyết tâm xong, không lâu sau, tài khoản phụ của tôi đã nhận được tin nhắn từ Tạ Cảnh Chi.
[Em gái Vãn Nguyệt, đến văn phòng tôi một chút.]
15
Trong văn phòng của Tạ Cảnh Chi chỉ có mình anh ấy.
Tôi và anh ấy nhìn nhau, không khí căng thẳng.
Anh ấy chỉ vào màn hình máy tính, mở lời trước:
“Thầy vừa nhận được sắp xếp môn học từ phòng đào tạo.
“Học kỳ sau, lớp em phải chọn môn của tôi.”
Tôi ngây người.
Anh ấy nói với tôi chuyện này làm gì?
… Chẳng lẽ thực sự muốn liên đới trả thù?
Anh thấy tôi có vẻ lo lắng, mỉm cười:
“Em đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn nói trước với em thôi.”
Tôi ngơ ngác gật đầu:
“Vậy thì…”
Chưa nói hết câu, anh đột nhiên thở dài:
“Nói thật, tôi rất nhớ chị gái em.
“Không có cô ấy, cuộc sống dường như thiếu đi niềm vui.”
Tôi lập tức càng căng thẳng:
“Anh… anh thích chị ấy đến vậy à?”
Tạ Cảnh Chi nhìn tôi, gật đầu rất nghiêm túc:
“Tôi rất thích cô ấy.
“Chị gái em có khả năng cân nhắc quay lại với tôi không? Tôi có thể chấp nhận bất cứ điều kiện nào.”
Tôi lúng túng không biết phải làm gì.
“Chuyện này… ờ… chị ấy chắc chắn có suy nghĩ riêng của mình…”
Anh ấy quan sát biểu cảm của tôi:
“Nếu, tôi chỉ nói là nếu.
“Nếu chị gái em chia tay vì sự khác biệt về thân phận… liệu chị ấy có thể trao đổi với tôi trước được không?”
Tôi sững sờ.
Anh ấy biết chuyện này sao?
Nhưng tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:
“Tôi không biết nữa, tôi không thể can thiệp vào suy nghĩ của chị ấy.”
Tạ Cảnh Chi không nói thêm gì, đậy nắp bút lại:
“Ừm.
“Tôi còn muốn nhờ em giúp một việc.
“Hãy truyền đạt lời tôi vừa nói đến chị gái em…
“Cho tôi gặp chị ấy một lần, được không?”
Tôi vừa định từ chối khéo, đã thấy anh ấy chỉ vào danh sách môn học trên máy tính, đầy ẩn ý:
“Môn học kỳ tới của em, tôi cũng…”
Tôi lập tức đồng ý.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐùa sao.
Ai mà không biết môn của Tạ Cảnh Chi khó qua cỡ nào chứ.
Anh ấy rất khắt khe về học thuật.
Lại thường xuyên kiểm tra không cho mở tài liệu!
Anh ấy cho tôi xem cái này, nhất định là muốn đe dọa tôi!
16
Tất nhiên tôi không thể thật sự để Tạ Cảnh Chi gặp mình.
May mắn là, tôi thật sự có một người chị.
Tôi đã năn nỉ chị họ suốt năm tiếng, chị ấy mới đồng ý thay tôi gặp Tạ Cảnh Chi một lần.
Địa điểm gặp mặt do Tạ Cảnh Chi chọn.
Là một nhà hàng Pháp rất đặc biệt.
Tôi lén lút trốn ở gần đó, quan sát tình hình của họ.
Chị tôi vừa đến, Tạ Cảnh Chi ngước mắt lên cười.
Rồi nụ cười đông cứng trên gương mặt.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát.
Họ nhanh chóng bắt tay nhau.
Rồi bắt đầu nói chuyện rôm rả.
Một tiếng rưỡi, hai người trò chuyện không ngừng nghỉ.
Chắc là rất vui.
Tôi đứng nhìn từ xa, không biết tự lúc nào đã vo nát chiếc mũ da trong tay.
Đến khi buổi gặp kết thúc, chị tôi vỗ vai tôi mới khiến tôi bừng tỉnh.
Chị ấy trông rất phấn khởi:
“Em kiếm đâu ra một người yêu mạng đỉnh thế này?
“Chia tay gì chứ, để chị thay em tiếp tục yêu đi!
“Dù vậy, anh ấy hình như không nhắc gì đến chuyện quay lại, chỉ nói vài chuyện thường nhật, không giống như muốn tái hợp?”
Tôi ngơ ngác:
“Chị nói thật đấy à?”
Chị ấy lườm tôi một cái:
“Sao lại không thật? Nói nghiêm túc, người đẹp trai thế này, chị thực sự thích đấy!”
Tôi im lặng vài giây.
Dù tôi cũng thấy mình khá thích anh ấy…
Nhưng…
“Vậy thì bây giờ em đi nói với anh ấy là đổi sang tài khoản WeChat khác nhé?”
Chị ấy đồng ý ngay lập tức, quay người định chạy theo.
Vừa đứng dậy đã sững lại:
“Thầy… thầy Tạ… sao thầy vẫn chưa đi?”
Tôi nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại.
Chỉ thấy Tạ Cảnh Chi đứng ngay phía sau chúng tôi không xa.
Anh ấy đứng ngược sáng, lặng lẽ nhìn tôi.
Giọng nói đều đều:
“Em gái Vãn Nguyệt, còn muốn giả vờ đến khi nào nữa?”
Tôi sững sờ đến mức mặt tái nhợt.
17
Sau khi xin lỗi chị họ, tôi bị Tạ Cảnh Chi kéo vào một phòng riêng trong nhà hàng.
Tôi thu mình ngồi trên ghế, trông như con chim cút.
Anh ấy gọi phục vụ đến và nói tên vài món mà tôi thích nhất.
Rồi quay lại hỏi:
“Em còn muốn gọi gì nữa không?”
Tôi lắc đầu lia lịa.
Anh đóng thực đơn lại:
“Vừa rồi… thực ra tôi luôn dùng ánh mắt liếc nhìn em.”
Tôi càng mím chặt môi hơn.
Thật sao?
Sao tôi chỉ thấy anh ấy nói chuyện vui vẻ với chị tôi…
Thấy tôi mãi không nói gì, anh nghiêng đầu lại gần nhìn tôi:
“Thật sự không muốn nói chuyện với tôi sao?”
Nhìn khuôn mặt điển trai sát ngay trước mắt, tôi ngượng ngùng cười:
“Vậy… anh… anh biết từ khi nào vậy?”
Vừa hỏi xong tôi liền hối hận.
Nếu là trước hôm nay, thì chẳng phải tôi diễn suốt thời gian qua sẽ rất xấu hổ sao!
“Nếu anh không muốn nói thì cũng…”
Anh ngắt lời tôi:
“Tôi muốn nói.
“Chỉ cần là với em, tôi muốn nói bất cứ điều gì.”
Anh làm vẻ hồi tưởng:
“Khi ở bệnh viện, thấy những thói quen nhỏ của em, tôi đã có chút nghi ngờ rồi.
“Rồi tôi xin số WeChat của em từ ba tôi…”
Anh không cần nói thêm, tôi đã muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Hóa ra từ lúc tôi đến bệnh viện anh ấy đã biết rồi!
Chẳng trách mấy ngày sau đó anh ấy bỗng thân thiết với tôi.
Ở trường có quá nhiều người biết tài khoản chính của tôi…
Anh ấy chỉ cần so sánh một chút là đủ…
Tôi biết không thể giấu lâu được! Hu hu:
“Xin lỗi… em không cố ý lừa anh, em…”
Tôi cúi đầu xin lỗi, gấp đến mức sắp khóc:
“Em nhất định sẽ giữ bí mật cho anh, và sẽ tuyệt đối không để… những bức ảnh riêng tư của anh bị lộ ra…”
Tạ Cảnh Chi lại giữ chặt tôi, không để tôi cúi người nữa.
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, rất nghiêm túc:
“Không cần phải xin lỗi”.
“Dù những bức ảnh đó, tôi thực lòng chỉ muốn cho em xem… nhưng nếu em thực sự muốn chia sẻ… cũng được.”
“Với cả em nói gì mà bí mật? Buổi giảng hôm đó, mọi người đều biết tôi có bạn gái rồi, tôi không cố tình giấu vì đó là một mối quan hệ qua mạng.”
Tôi dần cảm nhận được chút an ủi từ ánh mắt dịu dàng, đầy tập trung của anh ấy.
Nhưng tôi vẫn chưa yên tâm.
“Vậy… vậy anh có thể đừng cho em rớt môn được không? Hu hu hu…”
Anh ấy bất lực đưa tay lên trán:
“Ai nói tôi sẽ cho em rớt môn chứ?”
Tôi nhắc nhở:
“Vậy mà hôm đó anh còn nói gì mà học kỳ sau em sẽ chọn môn của anh…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.