Công ty thông báo tổ chức một bữa tiệc vào thứ Bảy, tôi lập tức bước thẳng vào văn phòng tổng giám đốc, chẳng kiêng dè mà thẳng thừng nói:
“Đây chẳng phải là làm thêm giờ trá hình sao?”
Tổng giám đốc ngước lên, ánh mắt dò xét, khóe môi cong nhẹ thành một nụ cười:
“Cô thật gan dạ. Được, tôi sẽ trả tiền tăng ca cho cô.”
“Tôi không làm thêm giờ. Dù có trả tiền cũng không.”
Tôi buông một câu lạnh lùng, quay lưng rời khỏi văn phòng, bỏ lại ánh mắt kinh ngạc của anh ta.
Hừm, anh ta nghĩ tôi chỉ là một nhân viên quèn, lương ba nghìn một tháng, chẳng đáng để ý. Nhưng đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm thôi.
Khi đồng hồ điểm tan làm, màn đêm buông xuống. Tôi cởi bộ vest ngột ngạt, tháo giày cao gót, buộc tóc gọn lên, rồi leo lên chiếc xe máy, hóa thân thành—
—một người giao đồ ăn!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.