Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ TÔI LÀ THIÊN KIM GIẢ TRONG TRUYỆN Chương 3 Tôi là Thiên Kim Giả Trong Truyện

Chương 3 Tôi là Thiên Kim Giả Trong Truyện

4:45 chiều – 02/12/2024

Nhà họ Dương chỉ có mỗi cô ấy là con gái. Từ nhỏ đến lớn, xảy ra chuyện gì cũng đổ lỗi lên đầu cô ấy, chẳng ai nói với cô ấy rằng vấn đề không phải là do cô ấy.

Đối diện với ánh mắt trông mong như cún con của cô ấy, tôi không kìm được mà xoa đầu cô ấy:

“Trên đời này, có những người ác ý với mình mà không có lý do, em cũng không thể trốn tránh được. Nhưng khi bọn chúng tìm đến em để gây sự, em phải phản kháng, khiến bọn chúng trả giá, để bọn chúng biết rằng em không phải là người dễ chọc. Lần sau muốn kiếm chuyện, chúng phải nghĩ kỹ. Cứ nhẫn nhịn mãi, em sẽ tự chuốc lấy bệnh ung thư dạ dày thôi.”

A Dao nghe đến câu cuối cùng, trong đôi mắt bé nhỏ xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.

“Có nghiên cứu khoa học cho thấy, nhịn nhục dễ bị ung thư dạ dày.” Tôi nghiêm túc nói.

A Dao là kiểu người rất hiểu chuyện, cô ấy cứ lặp đi lặp lại câu nói đó như đang ghi nhớ thật kỹ.

Khi chúng tôi đi xuống tầng, mẹ cũng vừa đến.

Bà bước xuống xe, khóc lóc ôm chầm lấy tôi, trong khi A Dao đứng một bên, ánh mắt vừa lúng túng vừa ngưỡng mộ.

“Sao mới ngày đầu đi học mà đã đánh nhau hả? Cô Thái bảo mẹ là tại A Dao mà ra!” Mẹ vừa xoa tay tôi, vừa run rẩy hỏi.

“Bạn học lớp kế bên ghét con, nghe nói A Dao là em gái con nên gây chuyện với em ấy.”

Mẹ hoảng hốt: “Sao con lại chọc phải loại học sinh xấu như vậy ở trường? Làm sao mẹ yên tâm được đây!”

“Không sao, cô ta định tát vào mặt con, nhưng A Dao lao lên cắn cô ta một cái. Phải không, A Dao?”

Mẹ bật cười trong nước mắt: “Không ngờ A Dao lại giỏi vậy, còn bảo vệ được chị gái ở trường nữa, ơ mà sao con cũng bị đánh đến mức này? Để mẹ xem nào.”

A Dao ngại ngùng gãi đầu, bị mẹ kéo vào lòng xem xét vết thương, ánh mắt nhìn tôi long lanh đầy cảm kích.

Có lẽ vì cảm thấy có lỗi với A Dao, nên khi đưa chúng tôi đến bệnh viện, mẹ để bác sĩ khám cho A Dao trước.

Lúc bác sĩ làm sạch vết bầm cho cô ấy, mẹ cũng giúp kéo áo lên.

“Chà, cô bé này xinh thế, sao lại không chú ý vệ sinh vậy? Da dẻ đầy vết bẩn.”

Bác sĩ vừa bôi cồn sát trùng lên vết thương vừa đùa.

Tôi thấy mẹ nhíu mày thật chặt, quay đầu nhìn tôi như muốn tìm sự đồng cảm thầm lặng.

Tôi tránh ánh mắt mẹ, quay sang mỉm cười với A Dao đang hoang mang.

Cô ấy như bám được vào phao cứu sinh, thấy tôi không cười nhạo mình thì mới an tâm cúi đầu, tiếp tục để bác sĩ điều trị.

Chờ vết thương của cô ấy đỡ hơn, tôi nhân dịp rủ cô ấy đi ăn buffet, rồi đưa cô ấy đến phòng xông hơi để thư giãn cả ngày.

Một bác gái người Đông Bắc kỳ cọ cho cô ấy từ đầu đến chân, sạch đến mức đầu gối cũng bóng loáng.

Sau đó, tôi dẫn cô ấy đi mua sắm.

Tôi đã không ít lần thấy A Dao thở dài trước gương, còn tò mò lén xem mỹ phẩm dưỡng da của mẹ.

Quan điểm của tôi về ngoại hình rất đơn giản: nếu bạn quan tâm, thì hãy chăm chút bản thân.

Hiển nhiên, A Dao bây giờ rất cần điều đó để tăng sự tự tin, điều này chẳng liên quan gì đến tuổi tác.

Trớ trêu thay, khi chúng tôi đi mua sắm, lại gặp nhóm của Tôn Nguyệt.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Cảm giác của Tôn Nguyệt về tôi rất mâu thuẫn.

Cùng là con gái nhà giàu, lẽ ra cô ta nên ngưỡng mộ nguyên chủ, nếu tôi không xuyên đến, hai người họ chắc chắn sẽ trở thành cặp bạn thân hợp cạ.

Nhưng vì tôi đánh nhau với cô ta vì A Dao, nên giờ cô ta đối với tôi vừa yêu vừa hận.

Cô ta vừa nhìn thấy chúng tôi, đã trợn mắt với A Dao: “Lâm Song Song, mày đúng là rảnh quá, còn dẫn con nhỏ quê mùa này đi dạo phố. Dù có ăn mặc thế nào, quê mùa vẫn là quê mùa thôi.”

A Dao đỏ mặt, đặt chiếc áo len ren trong tay xuống, cảm thấy xấu hổ về gu thẩm mỹ của mình.

“Tôi cũng không rành thời trang.” Tôi kéo A Dao rời khỏi cửa hàng quần áo, rồi lẽo đẽo theo sau Tôn Nguyệt. “Bạn học Tôn mua gì, chúng tôi cũng mua thứ đó vậy.”

Tôn Nguyệt hừ một tiếng, nghênh mặt đi thẳng vào cửa hàng Chanel, xem túi xách như thể cô ta rất sành sỏi.

A Dao chưa bao giờ đến cửa hàng đồ xa xỉ, thấy phải xếp hàng mới được vào cũng đã hơi sợ sệt.

Nhân viên bảo vệ nhìn người rất chuẩn, thấy cô ấy nhỏ tuổi lại rụt rè, liền không kiên nhẫn nói: “Cuối cùng là vào hay không vào?”

A Dao suýt bật khóc, gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không xong.

Đúng lúc này, bên trong vang lên một giọng nói vui vẻ: “Cô Lâm!”

Một nhân viên bán hàng (SA) mang giày cao gót, khí chất nổi bật bước ra: “Bình thường cô đi cùng mẹ mà, sao hôm nay lại đi một mình thế?”

Tôi chỉ vào A Dao giới thiệu: “Tôi đi mua đồ cùng với em gái tôi. Chị chọn giúp con bé một bộ đi.”

SA thân thiện khoác tay A Dao: “Được ạ, mời vào trong, em gái muốn uống trà chiều gì nhỉ?”

Tôn Nguyệt trố mắt nhìn SA đưa A Dao vào phòng VIP.

Nhờ mẹ tôi, chỉ một buổi tối đã quẹt vài trăm vạn, cho nên các SA trong khu bán đồ hàng hiệu này đều biết tôi. Bố tôi là kiểu đàn ông cứng nhắc, nhưng đến trung tâm thương mại cũng được phục vụ gửi xe tận nơi.

Tôn Nguyệt và đám bạn chen chúc ở ngoài xem túi, còn A Dao ngồi bên trong, SA quỳ xuống thử giày cho cô ấy.

Ở nhà tôi được một tháng, A Dao đã trắng trẻo và tròn trịa hơn một chút. Mặc lên chiếc váy xòe nhỏ, tóc tai chỉnh chu đơn giản, cô ấy lập tức trông như một người hoàn toàn khác.

Chỉ là khí chất vẫn chưa đủ, cứ liên tục quay đầu nhìn tôi, như một chú chim đang sợ hãi, còn mỗi khi nhìn thấy bảng giá đều như mũi tên đâm vào tim cô ấy.

Tôi chậm rãi rút từ túi áo sơ mi ra một chiếc thẻ, đặt lên bàn: “Thẻ tín dụng bố cho, mỗi tháng hạn mức 200.000. Dùng hết thì làm nũng với ông ấy, ông ấy sẽ cho thêm.”

Tôi lại lấy ra một chiếc thẻ khác: “Tiền lì xì năm nay của chị, không nhớ rõ nhưng cũng phải mười mấy vạn. Em là con gái thật của nhà họ Lâm, chỉ có hơn chứ không kém đâu.”

Tôi bắt chéo chân, nhìn vào chiếc gương phản chiếu bóng dáng như búp bê của cô ấy: “Tiền không phải vấn đề. Thích gì cứ chọn.”

Thế là một nàng công chúa ra đời.

Khoảnh khắc ấy, dáng vẻ của cô ấy đứng hiên ngang, tràn đầy tự tin, chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Khi SA mỉm cười rạng rỡ đưa A Dao ra để thanh toán, tôi đút tay vào túi quần, đi đến trước mặt Tôn Nguyệt: “Còn chưa chọn xong à? Tôi thấy chiếc túi CF classic này cũng đẹp mà.”

Tôn Nguyệt nghiến răng.

Có lẽ cô ta vào đây chỉ để làm màu.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận