“Tôi phá sản rồi.”
Đối tượng hẹn hò thứ sáu trong ngày hôm nay của tôi lên tiếng.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Đó là một người đàn ông mặc vest lịch lãm, tầm tuổi tôi, gương mặt góc cạnh điển trai. Anh ta nói với vẻ bình thản, giọng điệu cũng rất điềm nhiên:
“Nhà và xe đều đã thế chấp trả nợ, bây giờ tôi chỉ là một nhân viên bình thường ở công ty niêm yết.”
Tôi nhấp một ngụm cà phê, gật đầu:
“Anh biết nấu ăn không?”
Người đối diện rõ ràng khựng lại:
“Biết.”
“Giỏi việc nhà không?”
“Cũng tạm.”
“Tính tình thế nào?”
“Rất tốt.”
“Có mối quan hệ cũ phức tạp hoặc gia đình rắc rối nào cần giải quyết không?”
“Không có.”
“Mỗi tháng cần bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
“…Em muốn cho bao nhiêu thì cho?”
Tôi rất hài lòng, sau đó thẳng thắn nói:
“Công việc của tôi khá ổn, nhà và xe đều có, việc tay trái cũng kiếm ra tiền. Tôi sẵn lòng nuôi anh. Anh có đồng ý đi đăng ký kết hôn với tôi bây giờ luôn không?”
Đối phương cũng nhấc tách cà phê lên nhấp một ngụm, nhướng mày trả lời:
“Tôi đồng ý.”
Thế là tôi, Giang Ninh, đã kết hôn chớp nhoáng ở tuổi 29.
Chồng tôi là một người đàn ông cùng tuổi, tên là Hạ Dịch Minh, vừa nghèo vừa đẹp trai, còn có cơ bụng tám múi.
À, cơ bụng tám múi thì tôi chưa tận mắt nhìn thấy. Đó là do Hạ Dịch Minh nói để tôi cảm thấy mình không chịu thiệt thòi mà thôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.