Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ MỐI NHÂN DUYÊN GIỮA CÔNG CHÚA VỚI ĐẠI TƯỚNG QUÂN Chương 3 Mối Nhân Duyên Giữa Công Chúa Với Đại Tướng Quân

Chương 3 Mối Nhân Duyên Giữa Công Chúa Với Đại Tướng Quân

4:31 chiều – 02/12/2024

9

Ngày hôm sau, ta vô cùng phấn khởi mà rời giường, chuẩn bị cho hội thao săn bắn lần này.

Từ nhỏ phụ hoàng và mẫu hậu luôn bảo vệ, ta chưa bao giờ được thỏa sức với cung kiếm. Hôm nay, ta nhất định phải chơi cho thỏa chí.

Lục Kỳ An đã giới thiệu với ta về các quy tắc săn bắn. Các binh sĩ chia thành từng nhóm ba người, cưỡi ngựa đi săn.

Xuất phát vào giờ Thìn, trở về khi mặt trời lặn. Nhóm nào săn được nhiều nhất sẽ chiến thắng. Và nhóm thắng cuộc sẽ được mang theo một phần chiến lợi phẩm, để làm bữa ăn riêng.

Trước khi xuất phát, lòng ta tràn đầy sự tự tin. Nhưng khi đến lúc chia đội, hầu như không ai muốn lập nhóm với một thư sinh yếu ớt như ta.

Lục Kỳ An là người phụ trách đánh giá, không tham gia săn bắn. Hắn dừng ánh mắt lại trên người ta, một lúc sau mới chậm rãi nói:

“Không đi cũng tốt, ở lại bầu bạn với ta.”

Ta lắc đầu, tìm đến hai người khác đang lẻ loi, cùng họ lập thành một đội.

Vào giờ Thìn, ánh bình minh vừa ló dạng. Ta đặt chân lên bàn đạp, ngồi vững trên lưng ngựa. Kéo chặt dây cương, con ngựa tung vó trước, cuốn lên một đám bụi vàng.

Ta ngồi rất vững, nhìn về phía trước nơi Lục Kỳ An đang đứng, nở nụ cười rạng rỡ:

“Tướng quân, ngài cứ chờ ở đây mà chờ kết quả nhé. Đến lúc đó ngài phải dõng dạc tuyên bố trước mặt ba quân tướng sĩ rằng ta là người chiến thắng.”

Ánh mắt Lục Kỳ An thoáng chút ngỡ ngàng. Sau đó, cảm xúc trong mắt hắn bắt đầu dâng lên, trở thành một điều gì đó ta không thể hiểu, nồng đến mức như không thể bỏ qua được.

Thiếu niên khẽ mỉm cười, đôi mi cụp xuống, toát ra vẻ tuấn tú không thể tả.

Hắn nói:

“Được, ta sẽ ở đây chờ ngươi.”

Ngay sau đó, ta thúc ngựa quất roi, tiến vào bãi săn.

10

Con mồi ta săn được không lớn, nhưng rất nhiều. Suy cho cùng, săn bắn quan trọng là số lượng, chứ không phải kích thước.

Các binh sĩ nhóm khác khi biết đội của ta chiến thắng thì đều nghi hoặc. Nhưng khi tận mắt nhìn ta đếm ra hơn mười con thỏ rừng, họ không còn gì để nói.

Qua đám đông, ta khoanh tay cười rạng rỡ với Lục Kỳ An:

“Lục tướng quân, ta mời ngươi ăn đùi thỏ nướng nhé.”

Lục Kỳ An nhìn ta, dường như ngay cả nhịp thở cũng ngừng lại trong giây lát. Sau một hồi ngẩn ngơ, hắn khẽ gật đầu:

“Được.”

11

Không hiểu vì sao, gần đây Lục Kỳ An dường như đang tránh mặt ta. Sau khi ăn đùi thỏ của ta, hắn hầu như không quan tâm đến ta nữa…

Khi đến bữa ăn, hắn đều bảo Dương Chu mang đến cho ta. Không những thời gian hắn ở trong trướng càng ngày càng ít mà đến cả buổi tối, hắn cũng đợi khi ta ngủ rồi mới về.

Đêm đó, ta giả vờ mệt mỏi mà đi ngủ sớm, cuối cùng cũng đợi được hắn.

Người trước mặt mặc bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ thẫm, bộ trang phục đơn giản nhưng được hắn khoác lên lại toát ra vẻ cao quý và gọn gàng.

Dưới ánh trăng, thiếu niên trong sắc đỏ, làn da trắng như tuyết, ngũ quan rõ ràng.

“Lục Kỳ An, ngươi đang trốn tránh ta sao?”

“Không có.”

“Rõ ràng là có!”

Lục Kỳ An không đáp lại.

Sau một hồi im lặng, hắn hỏi ta, trong nhà có tỷ tỷ hay muội muội không.

Ta là công chúa duy nhất và cũng là người con cuối cùng của phụ hoàng ta nên không có tỷ muội gì nữa, chỉ có mấy hoàng huynh.

“Không có.”

Một lúc lâu sau, ta nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ. Tiếng thở dài ấy trầm thấp, có chút mệt mỏi.

“Vương Bàn, nếu ngươi có tỷ tỷ hay muội muội thì tốt rồi…”

Ta hơi khó hiểu.

“Tại sao?”

Lục Kỳ An hạ thấp đôi mắt, hàng mi dài dày, trong đôi mắt ấy có sự sáng tối đan xen, dường như còn sâu thẳm hơn cả màn đêm vô tận này.

Hắn nói: “Ngươi không hiểu được đâu.”

Ta rốt cuộc không hiểu điều gì?

12

Lục Kỳ An không quan tâm đến ta, ta bèn tìm hai người đồng đội từ lần săn bắn trước. Đùi thỏ hôm đó thật sự rất ngon nên ta hỏi họ cách nướng như thế nào.

Chúng ta trò chuyện về nướng thỏ, về những điều thú vị, cuối cùng, nhắc đến Lục Kỳ An.

“Không hiểu sao, dạo gần đây tướng quân cứ nhìn chằm chằm vào một chiếc khăn tay mà ngẩn người.”

Ta sững người.

“Khăn tay gì cơ?”

“Không nhìn rõ, nhưng tướng quân chắc chắn là đã có người trong lòng rồi.”

Nghe vậy, ta có cảm giác như bầu trời sụp đổ.

“Tướng quân có người mình thích rồi sao?”

“Phải đó, dạo gần đây, tướng quân không chỉ thường xuyên tắm rửa, tâm trạng cũng rất tốt, không còn nghiêm khắc như trước nữa. Vương Bàn, ngươi nói xem, tướng quân thích ai?”

Ta không trả lời.

Người kia lại nói:

“Ta nghĩ, chắc chắn là muội muội của phó tướng. Lần trước muội muội của phó tướng đến quân doanh thăm, tướng quân còn giữ nàng lại nói chuyện một mình nữa!”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Ta vẫn im lặng, nhưng tâm trạng càng lúc càng tệ.

Chẳng lẽ, Lục Kỳ An thật sự thích muội muội của Dương Chu sao?

Khi Lục Kỳ An tìm ta, ta đang ngồi thẫn thờ trên tảng đá. Hai người kia dường như nói gì đó, nhưng ta chẳng còn nghe thấy nữa.

“Các ngươi đang làm gì?”

Giọng của Lục Kỳ An có chút lạnh lùng.

Ta nhìn hắn, đột nhiên thấy bực bội.

“Chẳng làm gì cả.”

Nói xong, ta lướt qua hắn mà đi thẳng.

13

Ta uể oải nằm dài trên giường. Một lúc lâu, ta thở dài rồi lại lăn một vòng trên giường.

Khi Lục Kỳ An trở về, ta quay lưng lại với hắn, cố tình không nhìn.

Tiếng động nhỏ vang lên bên tai, âm thanh của vải áo cọ xát rõ ràng hơn bao giờ hết. Ta cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

Cuối cùng ta quyết định che tai lại.

“Vương Bàn, ngươi tại sao… lại không để ý đến ta?”

Ta không nghe thấy!

Lục Kỳ An khẽ đẩy vai ta một cái, hết cách trốn tránh nên ta đành quay lại liếc nhìn hắn.

Y phục trắng toát lên vẻ thanh nhã và cao quý. Một chiếc thắt lưng gọn gàng, tôn lên thân hình mạnh mẽ và vòng eo vững chãi.

Ta nhìn thoáng qua rồi lập tức tránh ánh mắt đi.

Haiz…

Ở quân doanh cũng đã lâu, có lẽ đến lúc ta nên quay về rồi.

Suy nghĩ một lúc, ta hỏi.

“Tướng quân, ngài có người mình thích không?”

Lời vừa dứt, ta liền nhận được một ánh mắt nóng bỏng. Ta có chút khó hiểu

Hắn nhìn ta làm gì?

Chỉ một giây sau, Lục Kỳ An đã hạ mắt xuống. Một lúc lâu sau, hắn đáp:

“Không có.”

Nghe câu trả lời ấy, ta thở phào nhẹ nhõm.

Không có là tốt!

Còn đang định nói gì thêm, Lục Kỳ An liền hỏi ngược lại:

“Vương Bàn, vậy còn ngươi?”

Ta nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Chớp mắt vài cái, ta đáp:

“Ta cũng không có. Nhưng mà, tiểu công chúa xinh đẹp, dịu dàng đáng yêu…”

Sắc mặt của Lục Kỳ An lạnh hẳn đi.

“Ngươi thích nàng sao?”

Ta gật đầu, tiếp tục tự khen bản thân.

“Công chúa phong hoa tuyệt đại, thích nàng là điều bình thường mà…”

Không biết vì sao, sắc mặt của Lục Kỳ An càng lúc càng tối sầm lại.

“Tướng quân, ngài sao vậy?”

“Không sao!”

Nói xong một cách đầy bực bội, Lục Kỳ An liền nằm xuống ngủ.

Hắn sao thế nhỉ?

14

Khi ta đang thu dọn hành lý chuẩn bị khởi hành thì Lục Kỳ An đang huấn luyện binh sĩ.

Thiếu niên trong bộ giáp tối màu, dáng vóc cao ráo và kiên cường. Đôi mắt đẹp đẽ nhưng sâu thẳm không thấy đáy, tựa như một hồ nước lạnh lẽo.

Hắn nói:

“Nam nhân cũng không sao cả… Vương Bàn, ở kinh thành chờ ta.”

Ta có chút không hiểu lời này của hắn có ý gì nhưng vẫn vẫy tay chào hắn:

“Tướng quân, tạm biệt.”

Lục Kỳ An, ta sẽ đợi ngài trở về kinh thành rước ta.

15

Vừa về đến kinh thành, ta liền nóng lòng tìm đến phụ hoàng.

“Phụ hoàng, con muốn gả cho Lục Kỳ An.”

Sau mấy tháng tiếp xúc, ta đã yêu Lục Kỳ An mất rồi. Tất nhiên là ta phải gả cho hắn.

Phụ hoàng vuốt râu, cười rất vui vẻ.

“Ta đã biết mà…”

Nhưng ngay sau đó, phụ hoàng như chợt nhớ ra điều gì, liền thay đổi sắc mặt.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận