“À phải, Bàn Bàn, mau cùng ta đến gặp mẫu hậu con giải thích. Là con tự mình muốn đến quân doanh, ta cản không được, nếu không bà ấy lại mắng ta”
“… Được thôi.”
16
Khi Lục tiểu tướng quân trở về kinh thành, ta đang ở trong phủ công chúa của mình ăn thạch vải.
Khi tiểu tỳ Tiểu Vân báo cho ta tin này, ta liền vội vàng bảo nàng giúp ta thay y phục và trang điểm.
Sự nôn nóng của ta nhanh chóng bị Tiểu Vân trêu chọc:
“Công chúa điện hạ thật là gấp không đợi được muốn gặp Lục tiểu tướng quân ngay nhỉ… không đúng, là phò mã gia của chúng ta.”
Gương mặt ta bỗng chốc đỏ bừng lên. Ta múc một muỗng thạch vải, cố tỏ ra bình tĩnh:
“Ta chẳng vội gì cả, ăn xong rồi mới trang điểm cũng được.”
Dù nói vậy, nhưng nhìn món ngọt yêu thích thường ngày, ta lại chẳng còn chút khẩu vị nào.
Tiểu Vân nói không sai, ta quả thật rất muốn gặp Lục Kỳ An. Mấy tháng xa cách, bảo không nhớ hắn thì đúng là nói dối.
Không biết giờ này hắn thế nào…
Nghĩ tới nghĩ lui, ta lại để tâm trí mình bay xa hơn. Khi ta giật mình tỉnh lại, ta mới nhận ra mình đã tưởng tượng cảnh hôn lễ của mình với Lục Kỳ An rồi…
Suy nghĩ như vậy, tuyệt đối không thể để ai biết, nếu không sẽ quá xấu hổ.
Nhưng mà… Lục Kỳ An mặc hỷ phục chắc chắn sẽ rất đẹp.
Lúc này, phụ hoàng chắc đã hạ chiếu rồi nhỉ?
Thời gian trôi qua từng chút một, ta thực sự không thể kiên nhẫn được nữa bèn bảo Tiểu Vân giúp ta trang điểm.
Tiểu Vân cười khúc khích, rất nhanh liền bắt tay vào làm.
Ta nhìn vào gương, ngắm khuôn mặt rực rỡ của mình lúc này mới chợt nhớ ra, Lục Kỳ An vẫn chưa từng thấy ta trong trang phục nữ nhi.
Nhưng ta nổi danh khắp kinh thành là tiểu công chúa tài sắc vẹn toàn, hắn chắc hẳn cũng sẽ thích ta.
Đang lúc Tiểu Vân điểm son môi cho ta, bỗng nhiên thị vệ hớt hải vào báo tin. Ta vẫn ngồi yên lặng, chờ Tiểu Vân thoa xong son môi.
“Chuyện gì mà vội vã như vậy?”
“Điện hạ, Lục tướng quân kháng chỉ rồi…”
Màu son đỏ rực bị lệch khỏi khóe môi, để lại một vệt đỏ nổi bật trên má.
Ta đứng bật dậy, thậm chí không kịp chỉnh trang y phục mà chỉ đeo vội tấm mạng che mặt lên rồi lao thẳng đến ngự thư phòng.
Lục Kỳ An kháng chỉ sao?
Vì cớ gì…
Ta chỉ cảm thấy trái tim dần dần rơi xuống đáy, đôi tay cũng lạnh ngắt, không kìm được mà run rẩy.
17
“Hoàng thượng, thần không muốn…”
Sắc mặt phụ hoàng trông rất tệ.
“Lục Kỳ An, ngươi chẳng lẽ muốn kháng chỉ sao? Trẫm đã ban hôn nữ nhi mà trẫm yêu thương nhất là Bàn Bàn cho ngươi, vậy mà ngươi dám…”
Khi ta đến nơi, không khí trong điện gần như yên ắng tuyệt đối. Sau khi hành lễ với phụ hoàng, ta còn chưa kịp nói gì liền nghe thấy tiếng động vang lên, mạnh mẽ và dứt khoát.
Lục Kỳ An quỳ nghiêm trang dưới đất, giọng nói của hắn không có chút do dự nào.
Hắn nói:
“Thần không muốn cưới công chúa điện hạ làm thê tử.”
Trên đường đến đây, ta đã nghĩ đến rất nhiều lý do khiến Lục Kỳ An kháng chỉ. Nhưng không bao giờ ta nghĩ đến…
Hắn không muốn cưới ta…
Tâm trí ta gần như rối loạn nhưng ta vẫn cố giữ bình tĩnh.
Không phải ai cũng muốn làm phò mã, huống hồ Lục Kỳ An vẫn là một thiếu niên trẻ tuổi, tự do tự tại, tương lai xán lạn với tiền đồ rộng mở.
Ta lên tiếng biện giải cho hắn:
“Lục tướng quân vừa trở về kinh, có lẽ đường xá xa xôi, cơ thể mệt mỏi, chưa tiện đưa ra quyết định. Chúng ta hãy để Lục tướng quân nghỉ ngơi rồi hãy bàn chuyện này sau.”
Lục Kỳ An liếc nhìn phụ hoàng đang đen mặt, cuối cùng cũng im lặng. Ánh mắt hắn hướng về phía ta, mang theo sự dò xét, nhưng rất nhanh sau đó liền dời đi.
“Đa tạ công chúa điện hạ…”
Nhưng vì sao ánh mắt của hắn nhìn ta lúc này lại mang theo sự thù địch?
18
Ta ở lại bên phụ hoàng, phải dỗ dành người rất lâu mới có thể làm dịu đi tâm trạng của người.
Phụ hoàng luôn yêu thương ta nên đặc biệt chú trọng đến chuyện hôn nhân của ta. Việc Lục Kỳ An từ chối hôn sự, là điều mà người chưa từng nghĩ tới.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Phụ hoàng, đừng giận nữa, có lẽ Lục Kỳ An chỉ là chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, chúng ta hãy cho hắn thêm chút thời gian.”
Phụ hoàng thở dài, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ áy náy.
“Bàn Bàn, nếu biết trước như vậy, phụ hoàng sẽ không chỉ hôn cho con… Phụ hoàng nhất định sẽ tìm cho con một phu quân tốt hơn.”
Tại sao phụ hoàng lại nói như vậy?
Ta đang bối rối thì Phụ hoàng nắm chặt tay, khẽ nói:
“Ta nhìn là biết ngay, thằng nhóc Lục Kỳ An kia, trong lòng đã có người rồi…”
Lục Kỳ An đã có người trong lòng?
Ta im lặng hồi lâu, suy nghĩ rất nhiều. Một lúc lâu sau, ta mới lên tiếng:
“Phụ hoàng, Bàn nhi dù là công chúa, nhưng nếu thua, cũng phải thua một cách rõ ràng.”
Nói xong, ta ngồi lên kiệu và đến tướng quân phủ, trong lòng không ngừng bất an. Nếu Lục Kỳ An thực sự đã có người trong lòng…
Ta dựa lưng vào gối mềm, không muốn suy nghĩ nhiều nữa.
Vì đi quá vội, nên ta dùng chiếc kiệu mà ta thường đi khi ra ngoài. Nếu biết trước kết quả là thế này, ta chắc chắn sẽ chọn một chiếc kiệu khác.
Ít ra, cũng không đến nỗi… mất mặt như vậy.
…
19
“Xin công chúa thứ tội, tướng quân hiện đang bận xử lý chuyện riêng, ngài có lệnh… bất kể là ai đến cũng không gặp…”
Vậy là ta bị chặn lại ngoài tướng quân phủ.
“Bất kể ai cũng không gặp sao?”
Tên thị vệ thoáng sững người, giọng nói có phần lúng túng.
“Tướng quân có nói, chỉ gặp một người, nhưng người đó không phải là công chúa điện hạ…”
Ta chớp mắt, không thốt nên lời.
Tấm mạng che mặt bay nhẹ trong lành gió, lúc này ta mới nhớ ra vết son lem ở khóe môi, ta vẫn chưa chỉnh sửa lại.
Không rõ là với tâm trạng gì, ta quay lại kiệu, trở về theo đường cũ.
20
Tin Lục Kỳ An từ chối hôn sự đã nhanh chóng bị lan truyền ra ngoài. Thêm vào việc ta bị từ chối tại cửa tướng quân phủ ngày hôm đó, kinh thành liền dậy sóng những lời đồn đại.
Hầu hết đều liên quan đến ta.
Người ta đồn rằng hôm đó ta che mạng, sau khi bị Lục tướng quân từ chối, đã khóc mãi không ngừng, thậm chí còn chạy đến tướng quân phủ. Nhưng cuối cùng, ngay cả cửa tướng quân phủ cũng không vào được…
Khi nghe những lời đồn đó, Tiểu Vân giận đến mức muốn tự tay xé rách miệng của kẻ phao tin.
Còn ta chỉ bất lực khẽ nhếch môi cười nhạt, không muốn nói một lời nào.
“Điện hạ… Lục Kỳ An, tên đại ngu ngốc ấy, vẫn chưa hồi âm sao?”
Ngày bị từ chối đó, ta vẫn không từ bỏ. Nhiều lần gửi thư cho Lục Kỳ An, hy vọng có thể nói chuyện với hắn một cách đàng hoàng. Nhưng tất cả thư từ gửi đi đều không có hồi âm.
Lục Kỳ An dường như rất bận.
Bận việc gì chứ? Có lẽ là bận bên người trong lòng của hắn.
Hắn quả thật rất tài giỏi, bảo vệ người trong lòng mình vô cùng kín đáo. Đến tận hôm nay, ngay cả ta cũng không biết chút thông tin nào về người đó.
Ta khép mắt, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Lục Kỳ An, ngươi đúng là kẻ dối trá. Rõ ràng đã nói với ta là không có người trong lòng mà…
Ta tâm trạng không tốt, cả ngày chỉ ở lì trong phủ. Phụ hoàng biết chuyện, liền đến thăm ta.
Vừa mới tỉnh giấc sau giấc ngủ trưa, mũi ta đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt. Phụ hoàng cười rạng rỡ.
“Bàn Bàn à, đừng nghĩ ngợi chuyện gì khác nữa, cũng đừng nghĩ đến tên tiểu tử Lục Kỳ An kia. Phụ hoàng đặc biệt nhờ người làm món đùi thỏ nướng cho con, thơm lắm, mau thử đi!”
Đùi thỏ nướng…
Nhớ lại chuyện gì đó, gương mặt ta càng lúc càng tối sầm lại.
“Con không ăn.”
Ta ghét đùi thỏ nướng.
Cũng ghét… Lục Kỳ An.
21
Có người mời ta đi dự tiệc trà thưởng hoa.
Dù sao ta cũng không thể trốn mãi trong phủ được, nên sau khi suy nghĩ một hồi, ta quyết định tham dự buổi tiệc.
Hơn nữa, nghe nói Lục Kỳ An cũng sẽ đến dự tiệc này. Ta vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn gặp hắn để nói chuyện.
Thực lòng, ta rất thích Lục Kỳ An.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.