Đó là bộ đồ mà bạn thân tôi để lại khi ở qua đêm trước đó.
Đồ của cô ấy toàn size siêu lớn, hầu hết nam giới đều có thể mặc vừa.
Anh chàng người mẫu gãi đầu: “Có phiền chị quá không?”
“Không sao mà.”
Vừa vào cửa, cậu liền đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tôi ném điện thoại qua một bên, đi tìm đồ cho cậu thay.
Không để ý rằng trên màn hình, ảnh đại diện con mèo xanh nhỏ đang nhấp nháy liên tục.
【Tan ca, tiện đường ghé qua.】
【Có thể đến nhà kiểm tra.】
Một lát sau…
【Tan ca rồi.】
【Bây giờ qua liền đây.】
Cuối cùng tôi cũng lục được bộ đồ của bạn thân từ sâu trong tủ.
Anh chàng người mẫu ngại ngùng nhận lấy.
Lúc này tôi mới để ý tin nhắn trên điện thoại.
Không cần suy nghĩ, tôi lập tức trả lời: 【Mật khẩu vẫn chưa đổi.】
Bỗng nhiên từ nhà vệ sinh vang lên tiếng hét chói tai của anh chàng người mẫu.
“Á——”
Kèm theo đó là tiếng đồ vật va chạm lách cách.
Tôi chạy tới: “Có chuyện gì vậy?”
“Ôi chị ơi, em ngã rồi, đôi dép trượt lên cổ chân em.”
“?”
Tôi nhíu mày: “Em ra đây trước đi.”
Anh chàng người mẫu thò ra một chân.
Đôi dép màu hồng kẹt cứng trên cổ chân cậu.
“Chị ơi, chị giúp em tháo nó ra được không?”
Tôi cố nín cười, chủ yếu là mặt tôi vẫn còn tê cứng.
“Ra ngoài hẳn đi.”
Anh chàng thò đầu ra, ngại ngùng:
“Chị ơi, em xin lỗi.”
“Để chị nắm dép, em kéo chân, ba, hai, một cùng cố nhé.”
“Được.”
7
Ba, hai, một.
Tôi hai tay nắm chặt lấy dép rồi giật mạnh, anh chàng người mẫu thì kéo chân tôi về sau.
Cái “rầm” vang lên.
Anh chàng người mẫu mất thăng bằng ngã xuống đất, tôi cũng bị lực của đôi dép kéo theo, ngã đè lên người cậu ta.
Tư thế cực kỳ không đẹp mắt.
Cùng lúc đó.
Cánh cửa nhà tôi bị ai đó đẩy mạnh vào.
“Tú Hòa! Có chuyện gì vậy!” Kỷ Thanh Dư với vẻ mặt lo lắng đứng ở cửa.
“Anh nghe thấy tiếng rất lớn…” Giọng anh dần nhỏ lại, sắc mặt cũng từ từ tối sầm.
Tôi vội vàng bật dậy, nhưng tay tôi bị tê, cơ bắp không nghe lời, tôi lại ngã xuống lần nữa. Ánh mắt sắc lạnh của Kỷ Thanh Dư lướt qua hai đứa tôi.
Anh khẽ nhếch môi tự cười mỉa, rồi đóng cửa lại.
Tôi muốn khóc không được: “Đừng đi mà, cho cơ hội giải thích đi đã.”
Anh chàng người mẫu cẩn thận đỡ tôi dậy, đôi dép màu hồng vẫn kỳ quặc kẹt chặt trên chân cậu ta.
“Chị ơi, em xin lỗi. Lát nữa em sẽ đi mua cho chị đôi dép mới.”
Tôi khoát tay, không còn tâm trí mà để ý.
“Không cần đâu, nhà chị còn nhiều dép lắm, em về đi.”
Anh chàng người mẫu vừa xin lỗi vừa lộ rõ vẻ bối rối.
“Thế em về thật đây, chị nhớ cho em đánh giá 5 sao nhé, không là sếp em trừ lương đấy.”
“Biết rồi.”
Anh chàng người mẫu mang đôi dép hồng của tôi rời đi, tôi mở tin nhắn với Kỷ Thanh Dư, hình ảnh con mèo xanh hiện lên.
【Tôi chỉ đang giúp cậu ta tháo dép thôi mà.】
Nhận ngay một dấu chấm than đỏ.
Hu hu.
8
Một tuần sau, tôi lại đặt lịch khám.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Nằm xuống, há miệng ra.”
Tôi tranh thủ giải thích: “Hôm đó tôi thật sự chỉ đang giúp cậu ta tháo dép.”
Kỷ Thanh Dư vẫn như một cái máy vô cảm.
“Biết rồi, há miệng ra.”
Há miệng, lúc nào cũng chỉ biết kêu tôi há miệng.
Lúc yêu nhau cũng chỉ toàn kêu tôi há miệng.
Tôi uất ức nhìn anh ấy, Kỷ Thanh Dư vẫn giả vờ không nghe thấy.
“Giờ còn đau không?”
“Hết đau rồi.”
Tiếng rít lại vang lên trong miệng tôi, một lát sau, có tiếng lách cách.
Có thứ gì đó đang mài lên răng tôi, tôi dồn ánh mắt lơ đãng nhìn vào mặt anh ấy, Kỷ Thanh Dư hơi nhíu mày, nhưng tay vẫn không ngừng.
“Đừng nhìn tôi.”
“Đừng để lưỡi lung tung.”
Cô y tá bên cạnh phụ giúp cũng cười đùa:
“Bác sĩ Kỷ lúc nào cũng hút hồn các cô gái nhỏ nhỉ.”
Tôi nheo mắt lại.
Chủ yếu là muốn cười nhưng miệng không thể động đậy. Kết thúc lần khám này, răng tooi chỉ còn cảm giác hơi sưng chút thôi.
Kỷ Thanh Dư vừa gõ máy tính vừa dặn dò:
“Vẫn phải đến khám sau một tuần, trong tuần này đừng dùng bên này để ăn.”
Kỷ Thanh Dư, hôm đó tôi thật sự chỉ muốn giúp cậu ta tháo dép thôi mà.”
“Chúng ta không có bất cứ mối quan hệ nào, em không cần phải giải thích với tôi.”
“Hồi trước khi tôi theo đuổi anh, anh cũng nói thế với tôi.”
“Đó là chuyện trước kia. Giờ chúng ta đã chia tay rồi, chính em là người đề nghị.”
“Em hối hận rồi.”
Biểu cảm trên gương mặt điềm tĩnh của Kỷ Thanh Dư cuối cùng cũng có một vết nứt.
“Chia tay một năm hai mươi tám ngày rồi, giờ em mới nhớ ra là mình hối hận?”
Anh ấy đứng dậy, không quay đầu lại mà rời khỏi phòng khám, tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi đến quầy lễ tân lấy một tờ giấy ghi chú.
【Bác sĩ bỏ em ra khỏi danh sách chặn đi, lần trước em đau răng mà không thể liên lạc với anh.】
Viết xong, tôi dán tờ giấy lên màn hình máy tính của anh ấy.
9
Tối đó, tôi thử kiểm tra xem dấu chấm than đỏ có còn không, liền gửi một sticker qua.
Được rồi.
Anh chàng nhỏ mọn đó vẫn chưa nguôi giận.
Nhớ lại mà buồn cười, hồi tụi tôi còn yêu nhau, tôi đã phát hiện ra Kỷ Thanh Dư là kiểu người rất hay để bụng.
Tôi chỉ nói chuyện với người khác trong câu lạc bộ vài câu thôi.
Anh ấy đã ghen tuông, ôm chặt tôi và hôn đến khi tôi phải xin tha.
Còn bây giờ, chỉ cho tôi một dấu chấm than đỏ thôi.
Tôi thở dài.
Vừa nhét miếng cháo vào miệng, vừa nghiêng đầu sang một bên. Không dám để cháo tràn vào phía đã điều trị tủy.
Tôi mở WeChat khác ra.
Đó là tài khoản cá nhân của cô lễ tân mà tôi đã kết bạn. Nhờ nỗ lực vài ngày nay, tụi tôi đã thành bạn thân.
【Tiểu Mỹ ơi, hôm nay bác sĩ Kỷ thế nào rồi?】
【Báo cáo! Hôm nay anh ấy tăng ca, tâm trạng không tốt, mình đã nghe bệnh nhân thứ năm nói thầm rằng anh ấy lạnh lùng quá rồi.】
Tôi ôm điện thoại cười ngây ngô.
【Hộp thư khiếu nại ở bệnh viện của bọn cậu chắc toàn thư khiếu nại về anh ấy nhỉ?】
【Thật ra hầu hết là thư tình.】
【?】
Cái gì cơ?
Ai lại đi bỏ thư tình vào hộp thư khiếu nại thế chứ?
Liệu Kỷ Thanh Dư có đọc được không?
Tôi mơ màng nghĩ vẩn vơ.
Không biết khi bệnh viện họp, liệu có ai đó bất ngờ rút ra một bức thư tình từ trong đó không.
Phản ứng của Kỷ Thanh Dư lúc ấy sẽ thế nào nhỉ.
Tiểu Mỹ đột nhiên gửi tin nhắn dồn dập cho mình.
【Bác sĩ Kỷ tan ca rồi!】
【Anh ấy đang đi về phía một siêu mẫu cực xinh!】
【Anh ấy lên xe của cô ấy rồi!】
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.