Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ TỂ TƯỚNG ĐẠI NHÂN SIÊU SỦNG TA Chương 9 Tể Tướng Đại Nhân Siêu Sủng Ta

Chương 9 Tể Tướng Đại Nhân Siêu Sủng Ta

6:04 chiều – 28/11/2024

Phụ thân nghe xong càng xúc động, không có tài nghệ gì đặc biệt, lại ôm lấy Tạ Hoài khóc thêm một trận.

Mãi đến gần một canh giờ sau, Tạ Hoài mới vào phòng ta.

Hắn bước loạng choạng vào phòng, không quên đóng cửa, rồi không chút khách khí đè lên người ta.

“Loan Loan à, ta không ngờ… nangd lại sống khổ thế này, bảo sao trong phòng nàng có nhiều rắn như vậy. Ta cứ nghĩ nàng nuôi làm thú cưng, hóa ra là để đề phòng đói quá còn có mà nướng ăn.”

Ta đỡ hắn nằm xuống giường, tháo giày cho hắn rồi kéo chăn đắp lên.

Sau đó đi lấy nước, vắt khăn lau mặt cho hắn: “Đừng cử động, để ta lau mặt rồi ngủ.”

Tạ Hoài ừ một tiếng, nhưng đột nhiên kéo mạnh tay ta, ta mất thăng bằng ngã lên người hắn.

Hắn nhanh chóng xoay người, đổi chỗ với ta.

“Loan Loan, môi của nàng trông thật đỏ, để ta thử xem có ngon không.”

24

Ta lại quay về những ngày tháng an nhàn chờ chết.

Vì hôn lễ với Tạ Hoài đã được định vào tháng sau, Hoàng thượng thấy ta không cần tiếp tục ở lại Quốc Tử Giám, nên cho ta về nhà an tâm chờ đợi.

Ta không đến Quốc Tử Giám, Tạ Hoài cũng không cần ở đó nữa, hàng ngày đi làm ở công đường.

Thỉnh thoảng, hắn lại đến nhà ta, lúc thì cùng phụ thân vào phòng mẫu thân ngồi một lúc, lúc thì đến phòng ta ở lại cùng ta.

Cuộc sống rất đỗi thảnh thơi.

Cuối tháng, phủ Xương Bình đột nhiên bị tịch thu gia sản, do chính Tạ Hoài ra lệnh.

Nghe nói, tiểu thế tử phủ Xương Bình sợ đến mức tè ra quần tại chỗ, quỳ xuống khóc lóc nhận sai, hứa sẽ không dám làm sai nữa.

Tạ Hoài vốn không phải là người dễ dãi, hắn chỉ phất tay, tịch thu mấy trăm rương vàng của phủ Xương Bình, rồi bán tiểu thế tử vào kỹ viện nam. Điều duy nhất hắn làm phúc là trả lại những nữ nhân bị tiểu thế tử cướp về.

Sau khi phủ Xương Bình bị tịch thu, cả kinh thành ai nấy đều sợ hãi, Tạ Hoài không phụ sự mong đợi, tiếp tục khuấy đảo triều đình.

Chỉ trong nửa tháng, đã có năm, sáu nhà thế gia bị tịch thu tài sản, thậm chí đến cả nhạc phụ tương lai của Thái tử cũng bị bắt vào ngục.

Với những động thái này, tiểu thương ngoài đường cũng thưa thớt đi nhiều, các gia đình quyền quý gần như đóng cửa không ra ngoài, lo sợ lộ ra bất kỳ sơ hở nào, gây họa cho gia đình.

Chỉ riêng ta, vẫn thoải mái đi dạo khắp nơi, từ chợ Đông sang chợ Tây như không có chuyện gì xảy ra.

25

Trong tháng hôn lễ, phụ thân ta vào cung mấy lần liền.

Lần nào cũng ở lại đó một, hai canh giờ rồi mới lau nước mắt trở về phủ.

Ta hỏi ông ấy làm gì trong đó, nhưng ông ấy không nói, chỉ khóc rồi chạy thẳng đến trước bài vị của mẫu thân, cứ thế khóc cả hai canh giờ liền.

Mười ngày trước khi đại hôn, Tạ Hoài bắt đầu an phận.

Hắn xin nghỉ hôn lễ, ở nhà sắp xếp phòng hỉ, mỗi ngày đều sai người mời ta đến xem qua.

“Nàng thích căn phòng này không? Giường có nên thay thành giường bốn cột không? Màu đỏ thẫm hay màu gỗ mộc? Bàn trang điểm ta nên làm thế nào cho hợp ý nàng?”

“Vừa hay hôm nay Tú Nương đến phủ, để nàng ấy đo cho nàng vài bộ xiêm y mới nhé…”

Ta nghe theo yêu cầu của hắn, xem phòng, đo xiêm y, rồi nắm tay hắn hỏi:

“Gần đây phụ thân ta có vẻ tâm trạng không ổn, chẳng lẽ ông ấy vẫn còn lo lắng chuyện ta lấy chàng nên cứ buồn bã vậy?”

“Nếu không, tại sao ông ấy lại vào cung liên tục như vậy?

Phụ thân ta với bệ hạ vốn không thân thiết lắm, cùng lắm là vào cung những dịp lễ tết, dạo này thật sự là quá bất thường.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tạ Hoài nắm tay ta ngồi xuống bàn, rót trà cho ta, nhưng lại trả lời lạc đề:

“Hôm đại hôn giờ lành sẽ đến sớm, biết nàng khó mà dậy nổi, đến lúc đó cứ để nha hoàn và bà mối giúp đỡ.

Lên kiệu rồi nàng cứ tiếp tục ngủ, mọi chuyện có ta lo liệu.”

Ta gật gù, tiếp tục hỏi:

“Chàng có nghĩ phụ thân ta đến tuổi mãn kinh rồi không? Sao ông ấy khóc mãi thế, cứ như vậy rồi mù mắt thì sao?”

Tạ Hoài đồng tình, gật đầu theo ta:

“Ngày hôn lễ, quan lại chắc chắn sẽ đến rất đông, những người đó vốn dĩ không ưa ta, có lẽ sẽ ép ta uống nhiều rượu.

Đến lúc đó nàng nhất định phải sai người đến gọi ta, dù sao danh tiếng của nàng cũng đã rõ ràng, không ai bất ngờ gì đâu.”

Ta cũng gật đầu theo:

“Thêm nữa, gần đây ông ấy cứ vào từ đường.

Trước kia ông sợ gặp lại mẫu thân nên chỉ vào vào dịp Thanh minh hoặc Rằm tháng Giêng, mà cũng chỉ ở đó một lát rồi khóa cửa lại.

Nhưng dạo này, lần nào vào cung về cũng trốn vào đó khóc cả canh giờ, chàng không thấy tâm lý của ông ấy có chút bất thường sao?”

Tạ Hoài bảo hạ nhân thêm trà, nói:

“Ngày đại hôn, tân nương không được ăn gì, nàng cố nhịn một chút, đợi khi về phòng ta sẽ sai người mang điểm tâm đến cho nàng.

Trong khi chờ ta, nàng cứ ăn lót dạ, đừng để bụng đói.

Và sau này, đừng ăn thịt rắn nữa, thứ đó không sạch sẽ.”

Tạ Hoài tự thấy đã dặn dò xong, vỗ vỗ tay áo rồi bảo ta đứng dậy, ra lệnh cho hạ nhân:
“Đưa phu nhân về cẩn thận.”

Mãi đến khi theo hạ nhân bước lên kiệu, ta mới nhận ra, Tạ Hoài không hề trả lời bất kỳ câu hỏi nào của ta lúc nãy.

26

Ngày đại hôn cuối cùng cũng đến.

Mọi việc bắt đầu rất bình thường, cho đến chiều tối thì có chuyện xảy ra.

Thật khó tin, vào một ngày tốt lành như vậy, phòng của mẫu thân ta đột nhiên bốc cháy.

Lửa bốc rất lớn, khi mọi người phát hiện thì ngọn lửa đã thiêu rụi gần hết căn phòng, ngọn lửa nổi lên rất bất thường.

Là phu quân của ta, Tạ Hoài tất nhiên phải cùng phụ thân trở về kiểm tra. Nhưng chuyến đi đó kéo dài đến bốn, năm canh giờ.

Khi họ trở về, đã là nửa đêm.

Nến hỷ trong phòng gần tắt, ta cũng bắt đầu buồn ngủ.

Tạ Hoài vừa bước vào phòng đã ép ta xuống giường, gương mặt mang nụ cười, không giống như vừa trải qua chuyện hỏa hoạn, mà như gặp chuyện đại hỷ.

“Trong nhà có chuyện gì sao?”

Tạ Hoài lắc đầu, rồi chặn môi ta lại:

“Đêm động phòng hoa chúc, đừng lãng phí thời gian.”

27

Cái chết của mẫu thân ta lại bị nhắc đến.

Nhiều phó tướng đột nhiên đứng ra trước triều đình tố cáo, nói rằng năm đó mẫu thân ta không phải chết trận, mà là bị người khác hãm hại.

Cuộc chiến năm đó vốn đã gần kết thúc, nhưng vào phút chót, mẫu thân ta đột nhiên bị tập kích.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận