Nói xong, hắn còn không quên khuyên ta: “Nhưng ngươi cũng đừng trách ông ấy. Ta nghe nói phụ thân ngươi không biết chữ, lớn lên ở thôn làng, dù sau này cưới mẹ ngươi, ông ấy cũng chỉ an phận ở trong nhà. Chỉ những năm gần đây mới ra ngoài, thấy được một chút thế sự. Ông không hiểu chuyện triều đình, cũng không phải lỗi của ông.”
Ta nghĩ Tạ Hoài nói có lý. Mẫu thân ta khi còn sống cũng thường dặn dò:
“Loan Loan, phụ thân ngươi là người không có tầm nhìn, gặp chuyện bị ức hiếp không biết phản kháng, chỉ biết nhẫn nhịn, mong người ta sẽ vì thế mà buông tha. Ý nghĩ đó thật ngu ngốc, sau này, con đừng nghe lời ông ấy.”
Ta vỗ mạnh bàn: “Chuyện này không nghe lời phụ thân! Ta nhất định phải gả cho ngươi, dù phụ thân không đồng ý cũng không sao. Ngươi có cách nào không?”
Tạ Hoài đặt bút xuống, ngẩng đầu: “Thật ra có cách, ngươi chắc chắn muốn gả chứ?”
21
Tạ Hoài vừa rời đi, ta liền bị một đám công tử trong thư viện chặn đường.
Bọn ngốc này như đám du côn ngoài đường, vây quanh ta không lối thoát, không hiểu chúng phát điên cái gì.
“Tần Loan Loan, sao ngươi còn đến trường? Không phải nói tề tướng đến nhà ngươi tịch thu tài sản rồi sao?”
“Đúng vậy, nghe nói phụ thân ngươi quỳ gối cầu xin, khóc lóc bảo mẫu thân ngươi mang ông ta đi, haha, đúng là đồ vô dụng.”
“Nhà các ngươi vốn đã không giàu có, lần này bị tịch thu gia sản, e rằng đến bạc để mua quần lót cũng chẳng có. Không thì thế này đi, coi như chúng ta là bạn học, ngươi mỗi đêm thay phiên hầu hạ bọn ta, mỗi đêm năm lượng bạc, còn kiếm nhiều hơn việc phụ thân ngươi ra đường khóc lóc kiếm tiền, haha…”
Mấy tên hỗn xược càng nói càng quá đáng, ta vốn định chờ Tạ Hoài về rồi tính sổ bọn chúng.
Nhưng chúng cứ vây quanh, ép ta phải nói xem tối nay sẽ hầu hạ ai trước.
Ta nắm chặt tay, phát ra tiếng “rắc rắc”, và ra tay không chút nương tình.
Sau nửa canh giờ, đám công tử bột nằm la liệt dưới đất, mặt mũi bầm dập.
Khi Tạ Hoài bước vào sân, hắn thấy cảnh này, đám công tử như nhìn thấy cứu tinh, khóc lóc kêu than:
“Tề tướng đại nhân, Tần Loan Loan vô cớ đánh người, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng tôi!”
“Phải đó, tề tướng đại nhân, Tần Loan Loan không chỉ đánh chúng tôi mà còn nói xấu ngài, gọi ngài là đại gian thần, bảo ngài vô cớ tịch thu phủ Công chúa, sớm muộn gì cũng giết ngài.”
“Phải, chúng tôi thật sự không thể nghe được nên mới khuyên nàng vài câu, không ngờ Tần Loan Loan không nói gì mà liền động thủ. Ngài nhìn xem, nàng ta đánh chúng tôi ra nông nỗi này… ngài nhất định phải dạy dỗ nàng ta.”
Tạ Hoài gật đầu, nhẹ nhàng trấn an: “Các công tử cứ yên tâm, hôm nay bản quan nhất định sẽ cho các vị một lời giải thích.”
Nói xong, hắn bước đến góc tường, nhặt lên cây gậy thông máng ngựa của Tiểu Hồng rồi tiến về phía ta.
Đám công tử lập tức nở nụ cười, có kẻ còn thì thầm cổ vũ: “Đánh chết nó đi, cho nó chừa cái thói kiêu ngạo!”
Tạ Hoài quay đầu liếc nhìn kẻ cổ vũ, sau đó xoa đầu ta, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân, đi đi, cứ bắt đầu từ kẻ đó mà đánh, đánh chết rồi, phu quân sẽ chịu trách nhiệm.”
Sắc mặt của đám công tử lập tức thay đổi.
Ta cũng không khách sáo, vung gậy và bắt đầu một trận đòn dữ dội.
Sau nửa canh giờ, đám công tử nằm bẹp dưới đất, thoi thóp không nhúc nhích.
Tạ Hoài lấy khăn tay ra, từ tốn lau mồ hôi trên trán ta, dịu dàng nói: “Phu nhân thật giỏi, khiến phu quân cảm thấy máu nóng sôi sục.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net22
Tin tức Hoàng thượng ban hôn cho ta và Tạ Hoài nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Khi nhận thánh chỉ, phụ thân ta ngất xỉu ngay tại chỗ, Tạ Hoài đành đọc hết thánh chỉ rồi cúi xuống đỡ ông ấy vào phủ.
Vào phủ, Tạ Hoài và phụ thân ta ngồi trò chuyện rất lâu trong phòng, đến tận bữa trưa mới ra ngoài.
Ta cứ tưởng phụ thân sẽ lại khóc lóc ầm ĩ một hồi, không ngờ khi ông ấy bước ra, khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, không còn vẻ sầu não, mà tay nắm chặt tay áo Tạ Hoài, hồ hởi kéo hắn đi tham quan phòng của mẫu thân.
Ta: …
“Phụ thân, tại sao lại đi tham quan phòng của mẫu thân? Không phải nên tham quan phòng của con sao?”
Phụ thân đẩy ta ra, nắm tay Tạ Hoài dẫn đi:
“Phòng của con thì có gì hay ho đâu, trong nhà chỉ có phòng của mẫu thân con là đáng xem, lần đầu tiên hiền tế đến nhà, tất nhiên phải tận tình đón tiếp để hiền tế được mãn nguyện.”
Cái lý lẽ gì thế này, tham quan phòng mẫu thân ta mà mãn nguyện sao?
Ta níu tay Tạ Hoài: “Ngươi thật sự muốn tham quan phòng mẫu thân ta, không phải phòng của ta?”
Tạ Hoài đột nhiên tiến sát lại, khẽ thì thầm vào tai ta: “Đợi phu quân tham quan xong phòng mẫu thân phu nhân, rồi sẽ tham quan phòng phu nhân sau.”
Ta: … Giọng hắn nói nhỏ bên tai, thật sự khiến ta mê mẩn.
23
Ta ngồi trong phòng chờ suốt hai canh giờ, Tạ Hoài mới cùng phụ thân bước ra từ phòng mẫu thân ta.
Hai người rõ ràng rất hài lòng, thậm chí còn kéo nhau ra tiền sảnh uống rượu thêm hai canh giờ nữa.
Đến khi trời tối hẳn, phụ thân ta say khướt, vừa dìu Tạ Hoài đến cửa phòng ta vừa nói:
“Loan Loan à, ra đây dìu hiền tế vào phòng, hiền tế uống nhiều quá, tối nay đừng đi nữa.”
“Để hắn ở trong phòng con, còn con đi ngủ ở phòng khách, nghe chưa?”
“Sao không trả lời? Con bé này, cái cuốc của ta đâu, ta phải dùng cuốc đập chết con…”
Tạ Hoài nghe xong, không hài lòng, lên tiếng: “Nhạc phụ nói gì vậy, đó là thê tử của ta… Ngài đánh chết nàng ấy, ta cưới ai đây?”
Phụ thân ta kéo tay Tạ Hoài, cười ngớ ngẩn: “Hiền tế đừng vội, ta chỉ đùa thôi. Nó là con gái ta, ta làm sao mà đánh chết nó được.”
“Nếu thật sự muốn đánh chết náo, ta đã làm từ lâu rồi. Hiền tế không biết đấy, khi mẫu thân nó vừa qua đời, ta sống khổ sở thế nào… hu hu hu…”
“Loan Loan thật sự không phải đứa con dễ chăm sóc, suốt ngày không dắt mèo thì lại trêu chó, hoặc gây sự đánh nhau. Ta vừa phải làm cha, vừa phải làm nương, ra đường kéo nó khỏi mấy vụ đánh nhau, về nhà còn phải vá quần áo cho nơ. Ngươi bảo ta dễ dàng sao…”
Tạ Hoài vỗ vai phụ thân, mặt đỏ bừng an ủi: “Ta không ngờ trong phủ lại sống khổ như vậy.”
“Ngày mai ta sẽ mang ít bạc đến biếu nhạc phụ, từ nay nhạc phụ không cần hạ mình cầu xin người khác nữa.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.