Tiểu thế tử của phủ Xương Bình vốn là tay chân của Thái tử, giờ càng không biết kiêng dè gì.
“Ồ, nếu thế, ông quỳ xuống dập đầu vài cái cho chúng ta, nếu chúng ta hài lòng, sẽ không làm khó hai cha con ông nữa.”
Phụ thân ta không nói lời nào, lập tức quỳ xuống.
Thấy cảnh ông ấy quỳ lạy như vậy, đám công tử kia càng cười lớn hơn.
Ta tức đến phát điên, vung roi quất mạnh, bọn công tử bột vừa nãy còn hống hách, lập tức mặt mày tái mét, chạy tán loạn.
Ta chưa kịp nhấc chân đuổi theo thì phụ thân đã níu chặt lấy ta, gương mặt nghiêm nghị chưa từng thấy.
“Đừng làm loạn nữa, những người đó đều là thân tín của Thái tử. Hoàng thượng sức khỏe đã không còn tốt, con thật sự nghĩ rằng ngài ấy có thể bảo vệ con mãi sao?”
“Để xoa dịu đám công tử đó, Hoàng thượng thậm chí đã mời Tể tướng đến Quốc Tử Giám, chẳng qua là muốn con thu mình lại, đừng gây chuyện nữa.”
“Con còn tiếp tục bốc đồng như vậy, sau này, như lời họ nói, khi Thái tử đăng cơ, người đầu tiên hắn không dung tha chính là chúng ta.”
Ta hừ một tiếng: “Thái tử vô dụng, năm xưa mới để thua mẫu thân con…”
“Đừng nói nữa!”
Phụ thân ta, người vốn mềm yếu, lần đầu tiên lớn tiếng quát ta, sau đó vội vàng nhìn quanh, sợ rằng có ai nghe thấy.
“Đợi ta về sẽ lo liệu cho con một mối hôn sự, nhân lúc Hoàng thượng còn khỏe mạnh, con mau chóng lập gia đình đi.”
“Vài ngày tới, con ở yên đây. Tể tướng không phải là Thái phó hay Lễ quan, ngài ấy làm việc rất tàn nhẫn, không chừa đường sống, ngay cả vương hầu cũng không ngoại lệ, muốn tịch thu gia sản là tịch thu ngay.”
“Con cũng đừng nghĩ rằng ngài ấy sẽ nể tình con là nữ tử mà khoan dung. Hôm qua, con gái thứ của Vương gia chỉ kéo áo ngài ấy cầu xin tha thứ, liền bị ngài ấy phát đi làm kỹ nữ. Nếu con phạm vào tay ngài ấy, ngay cả Hoàng thượng cũng không cứu được con.”
Phụ thân thở dài rời khỏi thư viện. Đến cửa, một cái bóng đen bất ngờ lao tới, khiến phụ thân ngã nhào xuống đất, đầu đập vào cửa rất thảm hại.
Ta siết chặt roi, chỉ thấy phụ thân quay lại cười gượng, chắp tay trước đám công tử:
“Cảm tạ các vị công tử đã xả giận, mong các vị đừng tiếp tục ức hiếp tiểu nữ, thảo dân xin đa tạ.”
Nói xong, ông ấy còn trừng mắt nhìn ta: “Không được gây chuyện!”
Đám công tử càng cười to hơn…
10
Tâm trạng không tốt, ta ra hậu viện.
Tạ Hoài đang cho Tiểu Hồng ăn, thấy hắn xách xô đi múc nước, ta bèn xắn tay áo lên giúp hắn bơm nước giếng.
“Hôm nay không có giờ học sao, sao không đi học?”
Giọng của Tạ Hoài rất đặc biệt, trầm ấm và nhẹ nhàng, khiến ta đột nhiên cảm thấy tủi thân.
Ta lau mặt, vừa mở miệng thì cảm giác cổ họng có chút khàn:
“Hôm nay không đi học.”
Tạ Hoài ngẩng đầu, liếc nhìn ta một lượt, rồi chỉ vào áo của ta: “Ngươi đánh nhau sao? Còn thua nữa?”
Ta òa lên khóc, ngồi phịch xuống bên giếng, bắt đầu lau nước mắt.
“Ngươi nhìn xem quần áo ta rách hết rồi, phụ thân ta không hỏi một câu, còn hùa theo họ ức hiếp ta, hu hu…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ta đau lắm… hu hu… nếu mẫu thân ta còn sống, nhất định sẽ đánh bọn họ một trận để đòi lại công bằng cho ta, còn phụ thân ta chỉ biết trách mắng ta… hu hu…”
Tạ Hoài vẫn bình thản như cũ, hắn tự mình bơm nước, rồi đổ vào chuồng ngựa.
“Tại sao không đánh trả?”
“Ta rơi xuống hố, bọn họ đào một cái hố trước cửa sân ta… khi ta đang ở dưới hố, bọn họ ra tay…”
Tạ Hoài chầm chậm đổ nước vào máng ngựa.
“Khóc có ích gì, người khác ức hiếp ngươi, ngươi nên nghĩ cách trả đũa. Ngươi khóc lóc thế này, lần sau bọn họ sẽ tha cho ngươi sao?”
Ta lau nước mắt, giọng đầy bất lực:
“Ta cũng muốn đánh trả, nhưng sợ phụ thân ta khó xử. Từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân lúc nào cũng sống trong sợ hãi, ta nghĩ rằng với võ công của mình, ta có thể bảo vệ ông ấy, đánh trả thì có sao, nhưng hôm nay nhìn lại, có lẽ không phải vậy.”
Ta kể cho Tạ Hoài nghe chuyện phụ thân ta quỳ lạy bọn công tử. Hắn nghe xong thì ngồi yên lặng trên băng đá, gõ nhẹ vào bàn đá, chậm rãi nói:
“Ngươi là nữ tử, không thể tránh khỏi việc phải gả đu. Trong kinh thành, hầu hết các gia tộc đều ủng hộ Thái tử. Dù gả cho ai thì ngươi cũng không có được cuộc sống dễ dàng, phụ thân ngươi đương nhiên không dám đắc tội với bọn họ.”
Phải, đúng là như vậy.
Thái tử là người kế vị, từ nhỏ hắn đã ghét ta. Khi mẫu thân ta còn sống, hắn còn miễn cưỡng giữ chút lễ độ, nhưng giờ thì càng ngày càng không coi ta ra gì.
Trước đây ta cũng không quá bận tâm, nghĩ rằng võ công ta cao, chẳng ai dám ức hiếp ta. Nhưng ta đã quên mất, ta đang sống trong một thời đại không có lý lẽ gì.
Ngày xưa đọc truyện xuyên không, ai cũng nói sau khi xuyên không cuộc sống sẽ thuận lợi như cá gặp nước. Nhưng khi thực sự trải nghiệm, ta mới biết đó đều là bịa đặt.
Một kẻ hiện đại không có quyền thế, dù biết nhiều hơn một chút, cũng khó mà sống tốt trong thời đại này.
Muốn thay đổi cục diện chỉ một mình, cũng giống như con kiến húc đầu vào cây đại thụ.
Thật là giấc mộng hoang đường.
Huống hồ, ta chỉ mạnh về thân thể, đầu óc cũng chẳng hơn gì họ…
“Chính vì vậy nên ta không muốn gả cho họ.”
Tạ Hoài tựa đầu vào tay, gõ nhịp lên bàn nhìn ta: “Không gả cho họ thì cũng không thể giải quyết được vấn đề từ gốc rễ. Nếu ta là ngươi, ta sẽ xử lý triệt để từ nguồn cơn.”
11
Lời của Tạ Hoài khiến ta cảm thấy được khích lệ.
Nguồn cơn của mọi chuyện hiện tại là do ta chưa thành thân, vì vậy phụ thân luôn muốn tìm cho ta một phu quân.
Nhưng nếu ta thành thân, chẳng phải vấn đề sẽ được giải quyết ngay từ gốc rễ sao?
Ta vỗ mạnh tay, ta thật là thông minh.
Lập tức, ta yếu ớt dựa vào người Tạ Hoài, giọng thều thào: “Ta đau quá… có phải xương cốt đã bị đánh gãy không…”
Thân người Tạ Hoài rõ ràng cứng lại, bàn tay hắn theo phản xạ định đẩy ta ra, nhưng chẳng hiểu sao lại hạ xuống.
Ta kinh ngạc. Nghĩ đến ta, một nữ tử xinh đẹp như hoa, còn hắn là một phu trông ngựa trẻ khỏe, vậy mà hắn lại muốn đẩy ta ra.
Thế mới biết người này không ham sắc, phẩm hạnh thật đáng quý.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.