Ta càng nghĩ càng thấy hài lòng, bắt đầu giả vờ rên rỉ:
“Ôi chao… đau quá, lúc nãy còn không cảm nhận được, nhưng ngồi với ngươi một lát lại càng thấy đau hơn…”
“Đặc biệt là lưng của ta, sao mà đau dữ dội thế này, để ta xem có phải bị bầm tím không…”
Vừa nói ta vừa kéo áo, để lộ một phần lưng. Ban đầu Tạ Hoài có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy lưng ta thực sự bầm tím, nét mặt hắn dịu lại, chỉ tay về góc tường:
“Kia là cây gậy thông máng ngựa, đêm nay ngươi che mặt rồi cầm nó đến đánh bọn chúng một trận.”
Ta che miệng cười thầm, hắn lo cho ta.
Mẫu thân từng nói, tình yêu giữa nam và nữ đều bắt đầu từ sự quan tâm. Năm xưa bà chọn phụ thân cũng vì thương ông ấy bị đám cướp đánh đến bật khóc.
12
Sau khi Tạ Hoài bôi thuốc cho ta, ta vui vẻ chạy ra ngoài sân.
Nhưng không lâu sau khi rời khỏi chuồng ngựa, ta gặp phải tiểu thế tử của phủ Xương Bình.
Trời đã vào đêm, hắn ta có vẻ đã uống rượu, người lảo đảo đi về phía ta.
Xung quanh vắng người, ta định che mặt rồi đánh hắn ta một trận, nhưng chưa kịp ra tay thì hắn ta đã như có linh cảm, gọi tên ta:
“Tần Loan Loan, ngươi đi đâu giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, có phải đi tìm nam nhân không?”
Hắn ta tiến lại gần ta, đôi mắt đục ngầu, dâm tà lướt nhìn ta từ đầu đến chân, rồi bắt đầu đi vòng quanh ta.
“Phải nói, ngươi có dáng vẻ khá đấy, ta nghe nói phụ thân ngươi muốn gả ngươi đi.”
“Sao không ngoan ngoãn theo ý ta, ta thu nạp ngươi vào phủ, ngươi thấy thế nào?”
“Tính cách của ngươi làm thế tử phi thì không hợp, nhưng làm thiếp của ta cũng chẳng sao.”
“Ngươi hầu hạ tốt, sau này Thái tử nhìn vào phủ Xương Bình của ta, cũng sẽ tha cho ngươi một mạng để hầu hạ ta.”
“Phụp!”
Ta nhịn, nhịn mãi, nhưng cuối cùng cũng không chịu được nữa.
Lời nói của tên tiểu thế tử này quá tục tĩu, xung quanh không có ai, lại thêm hắn ta đang say. Người ta thường nói khi uống say sẽ không nhớ gì, nghĩ kỹ lại, có lẽ khi ta đánh hắn ta xong, đến sáng mai hắn cũng chẳng nhớ được.
Càng nghĩ, ta càng thấy hợp lý, từ những cú đánh thử ban đầu, ta càng ra tay mạnh hơn, đánh đến mức tiểu thế tử méo miệng, trợn mắt, sùi bọt mép.
Sau khi đánh xong, sợ bị nghi ngờ, ta còn tốt bụng kéo chân hắn, lôi vào ký túc xá nam.
Sợ sáng mai không ai làm chứng cho ta, ta do dự một lúc, rồi quay lại viện của Tạ Hoài.
Khi bước vào sân, Tạ Hoài đang tựa lưng trên giường mềm, ngắm trăng.
Thật khó tin, một phu trông ngựa mà lại có phong thái nhàn nhã như vậy.
Thấy ta, hắn ngẩng đầu lên: “Còn việc gì sao?”
Ta vuốt mũi, bước tới gần: “Ta sợ đêm nay đau không chịu nổi, định ở lại đây qua đêm.”
Tạ Hoài nhìn ta với vẻ mặt không cảm xúc, ta đang nghĩ nếu hắn từ chối, ta sẽ làm sao để nài nỉ cho ở lại, thì hắn chỉ tay vào giường mềm:
“Được, ngươi ngủ trên giường mềm, ta ngủ trên giường chính.”
Hai mắt ta sáng rực, đầy ngưỡng mộ.
Hắn thật có cá tính, không hạ thấp mình, cũng không cố ý nịnh nọt ta, ta càng ngày càng thích hắn hơn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net13
Chuyện tiểu thế tử phủ Xương Bình bị kẻ trộm tấn công giữa đêm nhanh chóng lan ra khắp thư viện.
Lễ quan hỏi hắn ta có nhìn thấy rõ kẻ trộm không, hắn ta ôm đầu, lắp bắp mãi, sợ đến mức chỉ biết lắc đầu lia lịa.
“Không ai đánh ta, không ai đánh ta, ta chỉ uống say rồi tự ngã thôi, thật sự không ai đánh ta.”
Đúng là một tên ngốc, trên người đầy vết gậy đánh, vậy mà tahắn lại trơ mắt nói không ai đánh hắn.
Nhưng ta rất vui, vì rõ ràng hắn ta đã quên hết rồi.
Vì tiểu thế tử khăng khăng rằng không ai đánh hắn, Lễ quan dù muốn đứng ra giúp cũng không thể làm gì, cuối cùng đành phải thông báo cho người nhà đến đón hắn ta về dưỡng thương.
Tiểu thế tử vừa đi, Lễ quan liền bắt đầu tìm cớ gây sự.
Lão già đó đi vòng quanh thư viện một lượt, rồi đến sân của ta, chỉ vào cái hố trước cổng mà buộc tội:
“Tần Loan Loan, ai cho phép ngươi đào hố trong thư viện, ngươi định làm gì?”
“Có phải ngươi biết lão phu mắt kém, cố ý đào một cái hố, mong ta ngã vào đó gãy xương đúng không?”
Ta lật mắt: Lão già này bị hoang tưởng rồi.
Nghĩ đến việc lão có bệnh, ta tỏ ra rất quan tâm, khuyên nhủ:
“Lễ quan, bệnh tinh thần nhất định phải chữa sớm, nếu chữa trễ sẽ thành bệnh thần kinh.”
“Hiện tại điều kiện y tế của chúng ta chưa thể chữa được bệnh thần kinh đâu, mà nếu ngài mắc bệnh, sẽ gây nguy hại cho xã hội.”
“Tự sát thì còn đỡ, nhưng nếu ngài giết người, khi đó để bảo vệ mọi người, dù Hoàng thượng có thương hại ngài vì tuổi già, cuối cùng cũng phải nghiến răng xử tử ngài trước công chúng.”
“Bị xử tử trước công chúng thì rất mất mặt, ngài nằm rạp trên đất, quần áo bị đánh rách, lộ hết cả mông, mọi người đều thấy, nếu gặp phải đám ăn mày, có khi chúng còn không kìm lòng được mà kéo ngài đi nữa, thật sự rất bẽ mặt.”
Lễ quan tức điên lên, muốn lao tới đánh ta, nhưng cái hố quá lớn, đến ta có võ công cao cường mà còn nhảy lên khó khăn, huống chi là lão già với bộ xương tàn của lão.
Lão nhảy nhót một hồi, càng nhảy càng tức, lẩm bẩm:
“Lão phu không tin Tể tướng cũng không trị nổi ngươi…”
Rồi lão tức giận quay người chạy về phía hậu viện.
Ta nhìn theo bóng lão mà thở dài: Đi tìm Tể tướng làm gì mà lại chạy ra hậu viện.
À, phải rồi, trong hậu viện có ngựa, lão chắc định cưỡi ngựa đến phủ Tể tướng.
Nhưng với cái thân thể nửa sống nửa chết của lão, liệu có leo nổi lên ngựa không…
14
Ta chưa vui được bao lâu thì tai họa ập đến.
Phụ thân gửi thư cho ta.
Nội dung thư rất ngắn gọn, ông ấy lại xin cho ta một mối hôn sự, bảo ta tranh thủ về xem mặt. Ông ấy còn dặn dò đặc biệt, lần này gặp người đừng ra tay, nếu còn đánh người nữa, sau này sẽ không tìm được ai tốt để gả.
Đọc xong thư, ta không thể ngồi yên.
Vội vã chạy ra hậu viện, đúng lúc gặp Lễ quan đang thổi râu trợn mắt, lẩm bẩm chửi rủa bước ra khỏi sân.
Thấy ta, lão giận dữ vung tay áo, không khách sáo nói:
“Đồ gỗ mục không thể tạc thành hình, ngay cả Tể tướng – một gian thần cũng chẳng buồn trị ngươi, cứ đợi chết đi!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.