Ta ngẩn ngơ nhìn lão già đó lại một lần nữa vung tay áo bỏ đi, cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục để lão lấn lướt mãi. Thế là ta nhặt hòn đá dưới đất ném trúng đầu gối lão.
Lễ quan đương nhiên khuỵu xuống, quay đầu lại nhìn ta với ánh mắt không thể tin được.
Lão ấm ức, nhưng ta còn ấm ức hơn.
Ta lau nước mắt, bắt đầu gào lên:
“Lão già kia, ngươi mới là người đợi chết!”
“Ta chỉ vừa mới đến tuổi cập kê, ngươi đã nguyền rủa ta chết, sao ngươi không chết trước đi, ngươi đã già đến mức đầu gần chạm đất rồi!”
“Đồ thối tha, lão già không chết, ngươi làm ta tức chết mất!”
Ta gào lớn đến mức Tạ Hoài ở trong nhà cũng nghe thấy, hắn bước ra sân nhìn ta.
Thấy hắn, ta cảm thấy cực kỳ tủi thân, không chờ Lễ quan mở miệng chửi, ta liền vừa khóc vừa lao vào lòng Tạ Hoài.
“Khóc gì mà khóc.”
Giọng của Tạ Hoài lúc nào cũng nhạt nhẽo, hắn vừa vỗ nhẹ lên lưng ta vừa nhìn về phía Lễ quan, ánh mắt đầy đe dọa.
“Lão già đó nguyền rủa ta chết, còn nói rằng cả Tể tướng cũng không buồn trị ta, bảo ta chờ chết đi.”
Tạ Hoài chỉ đáp lại một tiếng “Ồ”, và từ xa Lễ quan run bắn lên, vụng về xoay người, lảo đảo bỏ chạy.
Ta nhìn theo lão, ngạc nhiên: “Sao lão lại chạy, không mắng ta nữa ư?”
Tạ Hoài khẽ cười, giọng nói êm dịu: “Tuổi già rồi, chắc về lo chuẩn bị quan tài.”
15
Đêm đó, ta ở lại phòng của Tạ Hoài, tiếp tục lải nhải.
“Ngươi nói xem, danh tiếng của một nữ tử quan trọng biết bao. Ta đã ở lại phòng ngươi hai đêm rồi, ta thật sự không còn mặt mũi để sống nữa. Cây cổ thụ có cành cong ngoài sân ngươi có chắc chắn không?”
Tạ Hoài ngẩng lên nhìn cây trong sân: “Từ khi Quốc Tử Giám được xây dựng, cây đó đã ở đó, chắc hẳn rất chắc chắn.”
Ta gật đầu an tâm: “Ngươi có thể cho ta mượn dây lưng không?”
Tạ Hoài đáp lại một tiếng “Ồ”, rồi rút dây lưng đưa cho ta, còn nhắc nhở: “Dây lưng này làm bằng lụa, khá chắc chắn, chỉ là khi siết lại có thể bị cuộn thành một sợi, ngươi sẽ chết từ từ, không thoải mái lắm đâu.”
Ta nhìn dây lưng, gật đầu đồng ý rồi bước ra sân. Khi tới dưới cây, ta phát hiện Tạ Hoài cũng đi theo.
“Ngươi ra đây làm gì?”
Tạ Hoài nhấc ghế đá đặt dưới cây, chỉ vào ghế: “Ngươi lùn, không giẫm lên ghế thì không buộc dây được.”
Ta cảm động vô cùng, hắn thật sự rất chu đáo.
Ta buộc dây chắc chắn, rồi quay lại nhìn Tạ Hoài lần cuối: “Ngươi thật sự không giữ ta lại sao?”
Tạ Hoài chống cằm ngồi trên bàn đá, nhìn ta một lúc rồi hỏi: “Ta có thể hỏi ngươi một câu, tại sao nhất quyết phải tự tử?”
“Đương nhiên vì danh tiếng của ta đã bị hủy hoại, không ai muốn lấy ta.”
“Vậy thì sao?”
“Ngươi có thể lấy ta không?”
Tạ Hoài sững sờ: “Ngươi tự tử chỉ vì chuyện này?”
“Không còn cách nào khác, nhưng ngươi yên tâm, nếu ngươi không muốn, ta quyết không ép buộc. Ta sẽ thắt cổ, ngươi cứ coi như không thấy. Đợi khi ta chết rồi, ngươi hãy gọi người đến thu dọn xác ta. Khi gặp phụ thân ta, ngươi nhớ khuyên ông ấy vài câu, ông ấy rất hay khóc, khóc nhiều sẽ hại mắt, bảo ông ấy từ giờ khóc ít lại.”
Ta làm động tác chuẩn bị chui đầu vào dây, Tạ Hoài liền đá ghế đá lăn xuống, đầu ta mắc vào dây, hai chân đạp loạn xạ, cảm giác nghẹt thở ập đến.
Ta thật sự phải cảm ơn hắn, hắn thật biết cách làm người.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐúng như lời hắn nói, dây lụa quấn chặt thành một sợi, khi ta gần như nghẹt thở, Tạ Hoài liền kéo ta xuống.
“Hãy về nói với phụ thân ngươi, ngày mai ta sẽ tới cầu hôn.”
Ta mừng rỡ, quên cả việc cổ vẫn còn đau, hỏi hắn đầy chân thành: “Thật sao? Chỉ cần ngươi đến cầu hôn, ta không cần sính lễ, ngươi chỉ cần đến là đủ. Dù ngươi chỉ là phu trông ngựa, ta vẫn sẽ lấy ngươi, sau này sinh con cho ngươi, được chứ?”
Tạ Hoài nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Chỉ cần ngươi không hối hận là được.”
16
Hối hận ư? Không bao giờ.
Ta xoa xoa cổ rồi trèo tường ra khỏi Quốc Tử Giám, sau đó lại trèo tường vào sân nhà của phụ thân.
Lúc đó vẫn còn giữa đêm, phụ thân đang ngủ say ngáy khò khò.
Ta vung tay đấm ông ấy tỉnh dậy, nước miếng phun đầy vì quá phấn khích.
“Phụ thân, cuối cùng ngài có thể yên tâm rồi, có người muốn cưới con, ngày mai hắn sẽ tới cầu hôn.”
“Người đừng ngủ nữa, dậy quét dọn sân đi, để ngày mai người ta không cười nhà chúng ta như ổ lợn.”
Phụ thân dụi mắt ngồi dậy, ngái ngủ hỏi: “Ai mù mắt mà cưới con, có phải là một kẻ mù không?”
“Không phải kẻ mù, là phu trông ngựa, phu trông ngựa ở Quốc Tử Giám.”
“Hắn ở Quốc Tử Giám nhiều năm, đúng kiểu người hiểu lễ nghĩa mà ngài mong muốn.”
“Người đừng xem thường hắn là phu trông ngựa, phong thái của hắn còn hơn cả Lễ quan, người gặp rồi sẽ thích ngay.”
Phụ thân chỉ ừ một tiếng: “Là phu trông ngựa?”
Ta vui vẻ gật đầu: “Phải, là phu trông ngựa!”
“Thật là phu trông ngựa?”
Ta lại gật đầu, vui mừng đến mức sắp bay lên: “Đúng rồi, là phu trông ngựa.”
“Ồ, con gái, cái cuốc đào đất của chúng ta đâu rồi?”
“Phụ thân, để con đi lấy cho người.”
Ta vội vàng chạy vào sân, xách cái cuốc rồi quay lại, phụ thân lúc này đã xỏ giày xong. Ông ấy đón lấy cái cuốc, thử lắc lắc trong tay, cảm thán nói:
“Đây là cái cuốc đã theo ta mấy chục năm, ta dùng nó để cuốc đất trong làng, ta luôn nghĩ nó chỉ dùng để cuốc đất, không ngờ đến ngày nó còn dùng để cuốc người.”
Nói xong, ông ấy giơ cuốc định bổ xuống ta.
Ta kinh hoàng, theo phản xạ nhảy bật ra khỏi nhà.
“Phụ thân, người làm gì vậy, kích động đến phát điên rồi sao?”
“Con là con gái ruột của người, là cốt nhục duy nhất của mẫu thân con, ngài đánh chết con, khi xuống dưới gặp mẫu thân, bà ấy cũng sẽ đánh chết người!”
Phụ thân ta không nhanh nhẹn bằng ta, nhưng làm nông nhiều năm, sức lực không hề kém, cứ đuổi theo ta mà vòng quanh chạy.
“Con còn biết mình là con gái của Trưởng Công chúa à? Con muốn gả cho một phu trông ngựa! Con có nghĩ đến không, nếu con gả cho một phu trông ngựa, mặt mũi của mẫu thân con để đâu?”
“Tối nay ta đánh chết con, để giữ lại chút thể diện cho mẫu thân con!”
Ta: …
17
Sáng sớm hôm sau, phụ thân cầm cái cuốc đứng giữa cổng phủ Công chúa.
Ta ngồi thu lu trong góc, suy nghĩ về hành động của mình.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.