Phụ thân vừa trừng mắt nhìn con đường trước mặt, vừa mắng ta:
“Tần Loan Loan, hôm nay phụ thân nói thật cho con biết, chỉ cần tên phu trông ngựa dám đến, phụ thân sẽ dùng cuốc đánh chết hắn, cho hắn biết thế nào là không biết trời cao đất dày.”
Rồi Tạ Hoài đến.
Hắn ngồi cao trên lưng ngựa, khoác trên mình bộ long bào đỏ rực, dáng vẻ đầy oai phong, chỉ là thần thái vẫn lười nhác như thường.
Hắn lười, nhưng đoàn cấm vệ quân phía sau thì cực kỳ nghiêm nghị, ai nấy đều đeo đao thêu hoa, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh, bao vây cả phủ Công chúa.
Phụ thân ta sợ đến mức buông cuốc, quỳ xuống ngay tại chỗ, lẩm bẩm nhỏ:
“Gần đây quên không đốt giấy cho mẫu thân con rồi, bà ấy thế mà lại gọi đến cái tên sống dở chết dở này, bày thế trận thêd này. Chẳng lẽ hắn đến tịch thu tài sản?”
Sau đó phụ thân ta bắt đầu khóc, vừa khóc vừa rên rỉ:
“Tề tướng đại nhân minh xét, thảo dân không có chức tước, cũng không buôn bán, trong nhà chỉ còn lại mấy vật dụng từ thời Trưởng Công chúa.”
“Trưởng Công chúa sống thanh liêm, hầu hết bạc tiền đều quyên góp cho quân đội, trong phủ thật sự không còn gì. Những năm qua nuôi Loan Loan, thảo dân phải chịu đói chịu khát, ngay cả mỗi khi đến cung diện kiến thánh thượng, muốn mua một bức tranh chữ cũng không có bạc.”
“Đại nhân xin đừng nghe kẻ gian vu oan, nhà chúng tôi thật sự không tham ô gì cả… hu hu… Công chúa ơi… mong người mở mắt mà nhìn, thảo dân và Loan Loan thật sự sống khổ quá…”
Phụ thân ta khóc đến mức không dừng được, nhất là khi nhắc đến mẫu thân, hai tay ông ấy nắm chặt, ta thật sợ ông không chịu nổi mà đập đầu xuống đất.
Tạ Hoài bị khóc đến phát phiền, đưa tay xoa trán, rồi ra hiệu bảo ta lại gần:
“Phụ thân ngươi sắp khóc ngất rồi, ngươi không đi khuyên ông ấy à? Ta còn phải đợi để cầu hôn nữa.”
Ta ngây người nhìn Tạ Hoài: “Ngươi không phải là phu trông ngựa sao?”
Tạ Hoài thản nhiên nhìn thẳng về phía trước: “Ta nói lúc nào ta là phu trông ngựa? Là ngươi tự ngốc, trách ai được.”
Ta thấy hắn nói có lý, gật đầu: “Sao ngươi lại đến thế này? Trông giống như đến để tịch thu gia sản vậy, làm phụ thân ta sợ đến mất hồn.”
Tạ Hoài ngạc nhiên, “Không phải ngươi nói ta đến cầu hôn không cần sính lễ sao? Ta nghĩ đến rồi thì mang cấm vệ quân theo để giúp gia đình ngươi lấy lại chút thể diện, sau này không ai dám ức hiếp ngươi nữa.”
À, hắn nghĩ thật chu đáo, chỉ trách phụ thân ta không biết tốt xấu.
Tạ Hoài bắt đầu có chút sốt ruột, chọc vào vai ta: “Đừng ngốc nữa, mau đi khuyên phụ thân ngươi, cầu hôn xong ngươi còn phải về Quốc Tử Giám học đấy.”
Ta: …
18
Trong nhà, phụ thân ta dựa vào cột ngồi ở vị trí chủ tọa, rõ ràng là rất không thoải mái.
Tạ Hoài tự nhiên ngồi vào ghế khách, vừa ngồi xuống, phụ thân ta liền bật dậy, khúm núm nói: “Hay là tề tướng ngồi ở vị trí chủ tọa?”
“Không cần, ở đây không có tề tướng gì cả, ta đến cầu hôn, nên ngồi ở vị trí thấp.”
Phụ thân ta ừ một tiếng, vừa ngồi xuống lại đột ngột đứng dậy: “Ngài đến cầu hôn? Cầu hôn ai? Công chúa đã qua đời rồi.”
Ta và Tạ Hoài cùng lật mắt.
“Phụ thân, chẳng lẽ người không nghĩ đến chuyện hắn muốn cưới con sao?”
Phụ thân ta không tin: “Không thể nào, con có gì đáng giá? Ngoài việc tứ chi phát triển, ta chẳng thấy ngài ấy có thể nhìn trúng con ở điểm nào cả.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa vừa định phản bác thì Tạ Hoài mỉm cười: “Đúng vậy, ta vừa ý vì nàng tứ chi phát triển.”
Phụ thân không biết nói gì, một lúc lâu sau mới cố gắng vỗ bàn:
“Ta không đồng ý, hôn sự này, tuyệt đối không thể được. Tề tướng đại nhân, tốt nhất cứ tịch thu tài sản đi.”
Tạ Hoài sững sờ, có lẽ hắn cũng không ngờ rằng phụ thân ta, người vừa khóc lóc thảm thiết, giờ lại cứng rắn đến thế.
Hắn lại chọc vào vai ta: “Ngươi đi khuyên ông ấy, để ông ấy đồng ý.”
Ta nghe lời, đứng lên nói: “Phụ thân, người đồng ý đi.”
Phụ thân: …
19
“Phụ thân, tại sao không đồng ý chứ?”
Tạ Hoài bị phụ thân đuổi đi, mặc cho ta thuyết phục, ông ấy vẫn cứng đầu không chịu.
“Tần Loan Loan, con có biết hắn là ai không? Hắn là Tạ Hoài!”
“Đó là đại gian thần Tạ Hoài! Con có biết bao nhiêu người đã chết dưới tay hắn không?”
“Con có biết hắn và Thái tử là kẻ thù không đội trời chung không? Hiện giờ hắn được thánh sủng, nhưng ai biết được Hoàng thượng sẽ sống thêm bao lâu?”
“Nếu con gả cho người khác, cùng lắm là chịu chút ức hiếp, nhưng ít nhất con còn sống. Nhưng nếu con gả cho hắn…”
“Nếu sau này Thái tử giết cả nhà hắn, con sẽ là người đầu tiên theo hắn lên đoạn đầu đài. Thái tử vốn đã có ác cảm với nhà chúng ta, lần này hắn thậm chí không cần lý do để giết con.”
Phụ thân vung tay áo, ngồi phịch xuống ghế, gục đầu trên bàn mà bắt đầu khóc:
“Trưởng Công chúa ơi, người mau nhìn xem, thảo dân thật sự không thể quản được Loan Loan nữa. Người tốt nào nó không chọn, lại đòi gả cho một gian thần… Người hãy mang thảo dân đi theo người đi…”
Ta: …
20
Sau khi không thể thuyết phục được phụ thân, ta trở về thư viện.
Tạ Hoài vẫn ngồi bên bàn đá, đọc sách. Khi lại gần, ta mới phát hiện ra, đó không phải sách, mà là tấu chương. Ta thật ngốc.
“Phụ thân ngươi đã đồng ý chưa?”
Ta lắc đầu, chống cằm nhìn hắn: “Ngươi thật là tề tướng sao? Trông ngươi không giống người giết người như ngóe, tàn nhẫn như lời đồn. Ta thấy ngươi không phải loại người đó.”
Tạ Hoài gật đầu, môi mỉm cười: “Phụ thân ngươi sao lại không đồng ý? Ta nghe nói ông ấy đã khổ cực đi khắp nơi xin hôn sự cho ngươi, chịu không ít sự coi thường. Vậy sao đến ta, ông ấy lại không vui?”
“Phụ thân đã đến gặp những gia đình thân cận với Thái tử. Ông ấy tính tình mềm yếu, biết Thái tử không ưa ta, nên muốn tìm một gia đình thân cận với Thái tử, mong rằng họ sẽ nể tình mà để ta được sống.”
“Ngươi thì khác, Thái tử ghét ngươi còn nhiều hơn ta. Phụ thân nói nếu Thái tử đăng cơ, ngươi sẽ chết, đến lúc đó ta cũng sẽ phải theo ngươi đến pháp trường. Ông ấy không nỡ để ta chết, cảm thấy thà sống mà chịu chút ức hiếp còn hơn.”
Tạ Hoài cười rất vui vẻ, dáng vẻ ôn hòa như ngọc, chẳng giống một gian thần giết người không gớm tay.
“Tư duy của phụ thân ngươi thật… đặc biệt.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.