Liên tiếp đánh đập ba vị hôn phu đến mức bị từ hôn, phụ thân ta cho rằng tinh thần của ta có chút vấn đề.
Ông ấy lòng nóng như lửa đốt, tiến cung diện kiến thánh thượng, khóc lóc cầu xin bệ hạ đưa ta vào Quốc Tử Giám để rèn giũa lại.
Nhưng không ngờ… ta lại vừa gặp đã yêu ngay chàng phu trông ngựa tại thư viện.
Để lừa phu trông ngựa cưới ta, cách vài ba hôm, ta lại đáng thương chạy ra chuồng ngựa.
Hôm nay ta giả vờ bị thương ngã vào lòng hắn, hôm sau ta lại giả bệnh nặng khiến hắn chăm sóc suốt đêm, ngày khác ta cùng hắn thức thâu đêm đàm đạo về lý tưởng cuộc đời…
Cuối cùng cũng khiến chàng phu gật đầu đồng ý, nửa đêm ta leo tường về báo hỷ.
Phụ thân ta, sau khi xác nhận kỹ lưỡng rằng người đến cầu hôn quả thật là một phu trông ngựa, liền vác cuốc đuổi theo ta, thề rằng phải đoạn tuyệt huyết thống…
Sáng hôm sau, chàng phu đến nhà cầu hôn.
Hắn vận long bào, cưỡi ngựa uy phong lẫm liệt, phía sau theo sau hàng trăm thị vệ.
Phụ thân ta, đang cầm cuốc chắn trước cửa, định giết chết chàng phu ngay tại chỗ, liền sợ đến quỳ xuống ngay tại trận.
Ông vừa lau mồ hôi vừa lẩm bẩm:
“Gần đây quên không đốt giấy cho mẫu thân con, thế mà bà ấy lại gọi cái tên sống dở chết dở này, nhìn thế trận này, chẳng lẽ cái thằng khốn này đến đây tịch thu gia sản nhà ta sao…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.